Khó khăn lắm Tôn Trường Minh mới tìm được một người tri âm, thái độ của hắn đối với Diệp Tiêu rất không tệ, khiến những người khác đỏ mắt không thôi.
Nhưng đúng lúc này lại có một đội võ giả đi vào, đám người lần này chính là Cao Bình Lục gia.
Người của Cao Bình Lục gia và người của Tôn gia vốn có quan hệ không tệ, nhưng không biết vì sao người hai bên chào hỏi nhau lại có cảm giác như lóe lên tia lửa, như có mâu thuẫn xích mích gì đó.
Đặc biệt là lúc này, một người trẻ tuổi mặc y phục võ sĩ màu lam, sau lưng cõng hai thanh trường thương mang hoa văn tia chớp thấy Tôn Trường Minh bèn đi tới chào hỏi một tiếng: “Tôn huynh, đã lâu không gặp. Nghe nói gần đây ngươi sống an nhàn trong gia tộc nhỉ?
Chuyện này không được rồi, thân là võ giả dẫu sao cũng phải bước vào giang hồ chém mới có thẻ trưởng thành. Gần đây huynh đệ ta đã lên hạng chín trên Long Hổ Bảng, vừa vặn đứng tên Tôn huynh. Tôn huynh, ngươi phải cố gắng thêm đi.”
“Kẻ này là ai?” Sở Hưu truyền âm hỏi Diệp Tiêu.
Tới cấp bậc như Sở Hưu, y chỉ chú ý tới người trên Phong Vân Bảng. Long Hổ Bảng đã không còn liên quan tới y.
Cho nên Sở Hưu thật sự không biết những người mới bước lên Long Hổ Bảng.
Còn những võ giả trẻ tuổi như Diệp Tiêu ngược lại hiểu rất rõ về những người trên Long Hổ Bảng.
Nghe vậy hắn đáp: “Hắn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Cao Bình Lục gia, Bôn Lôi Song Thương - Lục Quảng Lăng, hai năm gần đây có danh tiếng rất lớn trên giang hồ, giờ đang đứng hạng chín trên Long Hổ Bảng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lại khẽ lắc đầu.
Người trẻ tuổi lứa này thật kém cỏi, chẳng mấy ai thành tài.
Như lứa của Sở Hưu, những võ giả trên Long Hổ Bảng trừ Diệp Thiên Tà hám danh hám lợi, những người khác thật ra chẳng hề để ý tới thứ hạng trên Long Hổ Bảng.
Ngươi xếp ta hạng nhất, ta có thực lực như vậy.
Ngươi có xếp ta xuống chót, ta vẫn có thực lực như vậy.
Thanh danh địa vị vốn phải đánh mới kiếm được, chứ không phải dựa vào thứ hạng.
Lục Quảng Lăng này đứng hạng chín đã đắc chí, mười hạng đầu Long Hổ Bảng lứa của Sở Hưu không ai có tính tình như vậy.
Cho dù là Diệp Thiên Tà, mặc dù hắn coi trọng thanh danh thứ hạng, nhưng mục tiêu của hắn vẫn là Trương Thừa Trinh hay Sở Hưu chứ không như Lục Quảng Lăng mới đạt hạng chín đã vui vẻ khoe khoang như vậy.
“Đúng rồi, Giang Đông Tôn thị có quan hệ không tệ với Cao Bình Lục gia, hai bên còn thông gia cơ mà, sao giờ lại trở mặt?”
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, có điều giang hồ đồn đại bọn họ trở mặt vì một món đồ mang ra từ Huyễn Hư Lục Cảnh nửa năm trước.
Đó dường như là một bộ công pháp, do lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia tranh đoạt nên mới phân thành hai nửa.
Nửa năm nay hai nhà cả đối chọi lẫn trao đổi nhiều lần, muốn giải quyết chuyện này nhưng có vẻ không thỏa thuận được, cho nên quan hệ càng lúc càng tệ.”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, ánh mắt lại hiện lên sắc thái lạ.
Tôn gia trở mặt với Lục gia? Đây là tin tối đối với y, có thêm cơ hội lợi dụng.
Lúc này Tôn Trường Minh và Lục Quảng Lăng đã đứng mắng chửi nhau.
Một bên nói đối phương chẳng qua nhờ mấy tên trộm vặt mà được lên hạng, Long Hổ Bảng sa đọa rồi. Bên còn lại chế nhạo đối phương nhát như chuột, chỉ biết trốn trong nhà, đúng là điệu bộ của Giang Đông Tôn thị.
Thấy ánh lửa giữa hai người càng ngày càng nóng, một trưởng bối của Tôn gia lập tức tới tách hai người ra.
Hôm nay là ngày mừng thọ lão tổ, nếu động thủ tại đây người mất mặt không phải Lục gia mà chính là bọn họ.
Sau khi Lục Quảng Lăng đi khỏi, Tôn Trường Minh mới lạnh lùng nói: “Cao Bình Lục gia đã chẳng còn huy hoàng của tổ tiên năm xưa, giờ còn dám sủa trước mặt ta? Giết mấy tên trộm cắp vặt thôi đã nghĩ mình ghê gớm lắm ư?”
Lúc này Tôn Trường Minh lại đột nhiên quay sang Diệp Tiêu hỏi: “Ngươi thấy tên Lục Quảng Lăng này ra sao? Long Hổ Bảng xếp hắn trên ta, hắn mạnh hơn ta thật à?”
Diệp Tiêu sửng sốt, Sở Hưu lập tức tuôn một tràng dài trong đầu hắn, lúc này Diệp Tiêu mới ngừng một chút rồi nói: “Tại hạ không biết nhiều về Cao Bình Lục gia cho nên không dám nói lung tung.
Có điều Phong Mãn Lâu vẫn có chút uy tín. Nếu Phong Mãn Lâu đã xếp Lục Quảng Lăng trên công tử, vậy chứng tỏ theo Phong Mãn Lâu Lục Quảng Lăng quả thật mạnh hơn Tôn công tử ngài.”
Nghe xong câu này, những người khác của Diệp gia như Diệp Đình chỉ hận không thể lập tức bóp chết Diệp Tiêu.
Thời điểm này đáng lẽ ngươi phải nói theo ý Tôn Trường Minh chứ, ngươi muốn hại chết Diệp gia hay sao?
Lúc này sắc mặt Tôn Trường Minh cũng hơi trầm xuống, nhưng Diệp Tiêu lại chuyển giọng: “Nhưng thứ hạng của Phong Mãn Lâu không phải chính xác tuyệt đối. Phong Mãn Lâu không dựa theo thực lực xếp hạng mà dựa theo chiến tích. Tôn công tử chưa chắc đã thua kém Lục Quảng Lăng, chỉ là tạm thời không có chiến tích vượt lên đối phương mà thôi.
Ta thấy tên Lục Quảng Lăng này tính cách kiêu ngạo, sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt. Ngược lại Tôn công tử nhẫn nhịn kín tiếng, khiêm nhượng tích góp thế lực, tương lai chắc chắn sẽ có ngày một bước lên trời.
Được mất một mai cũng chẳng sao, thắng bại ngày sau mới rõ ràng.”
Tôn Trường Minh nghe vậy lập tức cười ha hả, vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu nói: “Không tệ không tệ. Bản công tử thật sự không ngờ Diệp gia nhà ngươi còn có một nhân tài như vậy, nhìn nhận mọi chuyện hết sức thấu triệt.
Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi là người chi phụ của Diệp gia?”
Diệp Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tôn Trường Minh khẽ lắc đầu, thầm nhủ đáng tiếc.
Rất ít người hợp khẩu vị của hắn như vậy, nếu đối phương là chi chính của Diệp gia, thậm chí hắn có thể nâng đỡ đối phương lên chức gia chủ Diệp gia.
Đáng tiếc đối phương chỉ là chi phụ, vậy hắn không thể làm việc quá đáng như vậy được.
Mặc dù Diệp gia là gia tộc phụ thuộc của Tôn gia, có điều mọi thứ vẫn phải làm theo quy củ. Nếu hắn cưỡng ép nhúng tay vào sự vụ của gia tộc khác chắc chắn sẽ khiến các gia tộc phụ thuộc của Tôn gia bất mãn. Làm vậy là được không bù nổi mất.
Đúng lúc này, Tôn Trường Minh chợt thấy một người vào cửa, ánh mắt hắn lập tức sáng bừng lên, vung tay với đám người Diệp Tiêu: “Các ngươi vào trước đi, bản công tử còn có việc khác cần làm.”
Nói xong Tôn Trường Minh chạy thẳng ra chỗ cửa.
Sở Hưu nhìn ra cửa, người vừa vào không ngờ lại là Lạc Phi Hồng, chuyện này khiến y sửng sốt.
Sao Lạc Phi Hồng lại chủ động tới Tôn gia?
Nửa năm không gặp, khí thế trên người Lạc Phi Hồng đã ngưng thực tới cực hạn, rõ ràng chỉ cách cảnh giới Chân Đan một bước.
Nàng vẫn mang theo huyết thương Hồn Diên, mặc dù dáng dấp vẫn hết sức xinh đẹp nhưng lại mang theo một luồng sát khí, khiến người khác vô thức tránh xa.
Tôn Trường Minh mỉm cười đi tới nói: “Phi Hồng cô nương, hoan nghênh tới Tôn gia ta. Vào đi vào đi, ta sẽ tự mình dẫn cô nương vào.”
Nói xong Tôn Trường Minh muốn tới kéo Lạc Phi Hồng vào.
Nhưng đúng lúc này Hồng Diên trong tay Lạc Phi Hồng xoay chuyển, gió quét ngang người Tôn Trường Minh. Nàng lạnh lùng nói: “Tôn Trường Minh, có phải ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi không?”