Dù sao những thế lực này có thể sống quanh Cao Bình Lục gia, hoặc là gia tộc phụ thuộc của Cao Bình Lục gia, hoặc là lựa chọn quy thuận Cao Bình Lục gia.
Những thủ đoạn này mặc dù không đến mức làm thương tổn gân cốt của Cao Bình Lục gia nhưng lại khiến Cao Bình Lục gia gặp vô số phiền toái.
Trước đó Tôn gia và Lục gia đối chọi, thật ra Lục gia hơi chiếm ưu thế. Dù sao Tôn gia cũng vừa tổn thất hai võ giả cảnh giới Chân Đan, thế nhưng giờ bên thắng thế đã đổi lại.
Mặc dù Sở Hưu bảo Diệp Tiêu để lại hết công lao cho Tôn Trường Minh, có điều Tôn Trường Minh cũng không phải kẻ ngu ngốc, không như cha con Diệp gia, làm chuyện xử lý thuộc hạ công cao vượt chủ.
Tôn Trường Minh thẳng thắn dẫn Diệp Tiêu theo bên mình mọi nơi mọi lúc, coi như tâm phúc số một, cực kỳ tán thưởng, chỉ thiếu đường kết bái với hắn.
Có điều Sở Hưu vẫn thấy không hài lòng.
Tôn gia và Lục gia đúng là quá kém. Từ khi rời khỏi Huyễn Hư Lục Cảnh tới giờ, hai bên xung đột đã hơn nửa năm, thế nhưng vẫn chưa giao chiến chân chính, cũng chưa có kết quả, thật quá dài dòng.
Giờ Sở Hưu đang tự hỏi có cần châm thêm một mồi lửa cho đôi bên hay không?
Đúng lúc này, Tôn Trường Minh lại mang theo Diệp Tiêu cùng tới Nam Lương Thành ở Đông Tề.
Giờ Tôn Trường Minh đã coi Diệp Tiêu là tâm phúc, gặp chuyện gì cũng nói với hắn, để hắn hỗ trợ cho ý kiến.
Lần này Tôn Trường Minh tới Nam Lương Thành định nhờ Phong Mãn Lâu mua tình báo, mua tình báo liên quan tới Lục gia.
Giờ hai bên đang giương cung bạt kiếm, người buôn tin giang hồ bình thường chắc chắn không dám bán tình báo cho Tôn gia. Cho nên Tôn gia chỉ có thể đích thân tới tổng bộ Phong Mãn Lâu mua tình báo.
Còn vì sao Tôn gia lại phải làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, giờ Tôn gia vẫn đang đắn đo rốt cuộc có nên đánh hay không.
Từ trên xuống dưới của Tôn gia mấy năm nay đều quen cách khiêm nhượng nhẫn nhịn, bảo bọn họ làm việc cấp tiến một chút cũng không được.
Nhưng bọn họ luôn cảm giác mọi chuyện quá thuận lợi, không hiểu sao Tôn gia lại chiếm thượng phong.
Đổi lại thành thế gia khác chắc chắn đã nhân cơ hội này đánh tan đối thủ, thế nhưng Tôn gia lại không. Bọn họ sau khi chiếm thượng phong lại cảm thấy không đủ chắc chắn, cho nên mới muốn tới mua tình báo tỉ mỉ của Lục gia, sau đó phân tích xem rốt cuộc có nên xuất thủ hay không.
Sau khi tới Nam Lương Thành, Tôn Trường Minh mang theo Diệp Tiêu trực tiếp tới Phong Mãn Lâu, không ngờ lại bị cự tuyệt.
Đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu luôn làm việc hết sức tinh tế. Bọn họ vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của trận chiến giữa Lục gia và Tôn gia, nhưng lại không định nhúng tay vào.
Đối với Phong Mãn Lâu mà nói, bọn họ chỉ cần làm người chứng kiến là đủ, trong thời khắc quan trọng như vậy, bọn họ sẽ không chọn phe.
Cho dù Tôn gia tự thân tới mua tình báo, cho dù Tôn gia không muốn lập tức ra tay với Lục gia, chỉ muốn xem thử thực lực đôi bên, như vậy cũng không được.
Tôn Trường Minh nói tới mỏi miệng cũng không được, chỉ đành hậm hực trở lại quán trọ, định nghĩ xem còn biện pháp nào khác không.
Đêm xuống, Diệp Tiêu xếp bằng trong khách sạn tu luyện.
Hắn biết muốn nhận được lực lượng không dễ, cho dù có sẵn công pháp cũng vẫn phải khổ tu.
Sau khi tới gia nhập dưới trướng Tôn Trường Minh, hắn không thiếu đan dược, cho nên khi có thời gian lập tức khổ tu. Giờ Diệp Tiêu đã lên tới Nội Cương cảnh, có thể nói là thần tốc.
Đúng lúc này, cửa sổ khách sạn như hóa thành cát bụi.
Một cô gái mặc áo đen không biết xuất hiện ngoài cửa sổ từ lúc nào, trường đao lấp loáng ánh sáng lanh, một khắc sau đã tới trước người Diệp Tiêu.
Một đao nhanh như chớp, thực lực đôi bên lại chênh lệch quá lớn, tới khi Diệp Tiêu phản ứng lại hắn đã cảm giác thấy hơi lạnh trên lưỡi đao.
Ngay lúc này trong đầu Diệp Tiêu lóe lên đủ loại suy nghĩ không cam lòng chờ chết, Sở Hưu lại đột nhiên hô lớn trong đầu hắn: “Hô Mục Tử Y!”
Diệp Tiêu bất chấp mọi thứ, vô thức hô lên: “Mục Tử Y!”
Thân hình cô gái kia lập tức chấn động, lưỡi đao đã kề sát cổ Diệp Tiêu chợt thu lại.
Lưỡi đao cách cổ Diệp Tiêu chỉ cỡ một sợi tóc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong như vậy.
Lúc này cô gái mặc áo đen kia giọng nói đầy chấn động hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?”
Cái tên này nàng đã bỏ qua từ rất lâu trước kia, trong Thanh Long Hội cũng chỉ một số ít người mới biết được, chí ít người trước mặt chắc chắn không thể biết.
Diệp Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc này càng không biết nên nói gì cho phải.
Cái tên này là vị tiền bối thần bí kia bảo hắn nói, làm sao hắn biết nó có ý nghĩa gì?
Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên bên tai Diệp Tiêu: “Đưa Huyết Hồn Châu cho nàng.”
Diệp Tiêu lập tức móc Huyết Hồn Châu ra giao cho Mục Tử Y, Mục Tử Y do dự nhưng vẫn nhận lấy. Một khắc sau, tinh thần lực của nàng đã bị kéo vào trong Huyết Hồn Châu.
Mục Tử Y cảnh giác cầm Liễu Diệp Loan My Đao đưa ngang trước người. Có điều một khắc sau vừa thấy Sở Hưu, hốc mắt nàng lại đỏ lên.
“Sở công tử, ta biết mà, ngươi sẽ không chết, ta biết mà!”
Mục Tử Y thần sắc kích động, biểu cảm như khóc như cười, thậm chí không khống chế nổi tâm tình bản thân.
Sở Hưu cũng không ngờ cô gái này lại để ý tới y như vậy.
Thật ra Sở Hưu không biết, sau khi nhận được tin y đã chết, Mục Tử Y còn muốn âm thầm hạ độc Bộ Thiên Nam, báo thù cho y.
Thực lực của nàng không đủ, chỉ có thể làm chút việc như vậy cho Sở Hưu.
Đối với Sở Hưu, Mục Tử Y chỉ là một cô gái y tiện tay cứu giúp khuyên bảo lúc trẻ tuổi, thậm chí sau đó Sở Hưu còn chẳng quan tâm tới việc sống chết của Mục Tử Y.
Mặc dù trong mắt người ngoài, cách làm của Sở Hưu lúc đó cực kỳ lạnh lùng, nhưng đó chính là tính cách của Sở Hưu.
Ta nhìn ngươi thuận mắt mới phí chút nước bọt khuyên bảo ngươi, nhưng nếu ngươi một lòng chán sống muốn tìm đường chết, ta cũng chẳng hơi đâu lo nghĩ giúp.
Nhưng đối với Mục Tử Y, Sở Hưu lại có địa vị hoàn toàn khác trong lòng nàng, tương đương với người cho nàng cuộc sống thứ hai.
Lúc trước Mục gia bị diệt môn, thứ duy nhất chống đỡ giúp Mục Tử Y sống sót chính là ý muốn báo thù.
Sau đó Sở Hưu đã báo thù giúp nàng, còn khuyên can nàng khi nàng quyết định tự sát, khiến nàng buông bỏ ý muốn chết, đạt được cuộc sống mới. Địa vị của Sở Hưu trong lòng nàng đã không cách nào mô tả.
Thậm chí có thể nói trong lòng nàng địa vị của Sở Hưu còn quan trọng hơn nghĩa phụ của nàng, quan trọng hơn nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn đã dìu dắt nàng bước lên địa vị hiện tại trong Thanh Long Hội.
Lục Giang Hà vẻ mặt phiền muộn đứng một bên, cô gái này từ lúc vào đến giờ đều coi hắn như người vô hình. Lục gia không khỏi ghen tị nói: “Ta nói này, tiểu tử Sở Hưu, vận đào hoa của ngươi đúng là không ít. Con nhóc của Âm Ma Tông, cô bé của Lạc gia, nói thật đi, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu nữ nhân mà bản tôn không biết?”