“Im miệng!”
Sở Hưu mắng Lục gia một câu rồi mới quay đầu sang nói: “Mặc dù ta không chết nhưng giờ cũng chẳng khá hơn chết bao nhiêu. Ngươi cũng thấy đấy, giờ ta chỉ có thể tạm thời ở lại trong Huyết Hồn Châu này, dựa vào tiểu tử bên ngoài hành động.”
Mục Tử Y lập tức nói: “Không sao, Sở công tử, ta sẽ lập tức mang Huyết Hồn Châu tới tìm nghĩa phụ. Cho dù trả giá giá thế nào ta cũng sẽ giúp ngươi tái tạo lại thân thể!”
Sở Hưu xua tay nói: “Không cần, ta tự có cách tái tạo thân thể. Nhưng sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ ngươi bị Bộ Thiên Nam lưu đày tới Bắc Yên cơ mà? Hơn nữa sao ngươi lại muốn giết Diệp Tiêu?”
Lần trước khi Sở Hưu gặp Mục Tử Y, nghĩa phụ của nàng Đoan Mộc Thiên Sơn có mâu thuẫn với Bộ Thiên Nam, cho nên Mục Tử Y bị Bộ Thiên Nam đày từ tổng bộ Thanh Long Hội tới Bắc Yên. Sao giờ nàng lại trở về.
Mục Tử Y cười khổ một tiếng nói: “Chuyện này có phần phức tạp, còn có liên quan tới Sở công tử.”
“Có liên quan tới ta?”
Mục Tử Y gật đầu nói: “Khi nghĩa phụ biết Sở công tử xảy ra chuyện, Bộ Thiên Nam từng bỏ đá xuống giếng, người lại khắc khẩu với Bộ Thiên Nam, cho rằng hành động này vô cùng ngu ngốc. Chỉ vì ân oán cá nhân mà kết thù nặng với toàn bộ nhánh Ẩn Ma, rất thiếu khôn ngoan.
Nhưng Bộ Thiên Nam không những không nghe, còn giận dữ mắng chửi lại nghĩa phụ không có tư cách quản lý chuyện hắn làm. Lại thêm tên tiểu nhân hèn hạ Đoàn Thiên Lang bỏ đá xuống giếng thêm mắm thêm muối, nghĩa phụ đã bị đại long thủ tước đoạt quyền lực, nhốt trong tổng bộ Thanh Long Hội tự kiểm điểm bản thân.
Nghĩa phụ xảy ra chuyện, ta muốn trở lại thăm nom. Có lẽ Bộ Thiên Nam cho rằng ta chỉ là một nữ nhân, không gây nổi sóng gió gì, cho nên gọi ta về Đông Tề.
Còn lần này tới giết Diệp Tiêu là do ta nhận nhiệm vụ. Dù sao ta cũng đang trong Thanh Long Hội, bên trên giao nhiệm vụ xuống, ta không thể thoái thác hết được.”
Sở Hưu hiểu ra gật đầu hỏi: “Ngươi có biết ai thuê ngươi giết Diệp Tiêu không?”
“Là Lục Quảng Lăng của Cao Bình Lục gia. Thời gian gần đây Cao Bình Lục gia chịu thiệt rất nhiều cho nên bọn họ muốn mời Thanh Long Hội xuất thủ, giết một số người của Tôn gia, vãn hồi chút thể diện.
Xem ra bên phái Lục gia không muốn tử chiến cùng Tôn gia, cho nên mục tiêu Lục gia lựa chọn không phải trực hệ của Tôn gia.
Diệp Tiêu này là tâm phúc của trực hệ Tôn Trường Minh, có vẻ rất được coi trọng, cho nên cũng thành mục tiêu ám sát.”
Đúng là Thanh Long Hội có quy củ không được để lộ tin tức chủ thuê.
Có điều đối với Mục Tử Y mà nói, ít nhất là trước mặt Sở Hưu, quy củ này có cũng như không.
Trầm ngâm nửa ngày, Sở Hưu hỏi Mục Tử Y: “Nói vậy giờ Lục Quảng Lăng cũng đang ở Nam Lương Thành?”
Mục Tử Y gật đầu nói: “Hắn nói hắn muốn thấy Tôn Trường Minh khi biết thủ hạ tâm phúc của mình bị giết, cho nên cố ý tới Nam Lương Thành.”
Sở Hưu trầm ngâm rất nói: “Như vậy đi, ngươi không thể giết Diệp Tiêu, hắn có tác dụng lớn với ta. Bên phía Lục gia ngươi cứ ứng phó qua loa là được.
Giờ ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cũng biết thù hận giữa ta và Bộ Thiên Nam rồi đấy. Thái độ của nghĩa phụ ngươi, Đoan Mộc Thiên Sơn ra sao?”
Tương lai Sở Hưu muốn tìm tới thanh toán nợ nần với những kẻ từng bỏ đá xuống giếng với y, nhưng bên phía Thanh Long Hội lại không dễ giải quyết.
Không tính Bộ Thiên Nam, là thế lực mạnh nhất trong Tứ Linh, bao năm qua Liễu Tiệm Hồng đã có thích khách sát thủ trải rộng khắp giang hồ. Nếu ba mươi sáu phân đà tề tụ, uy thế sẽ cực kỳ kinh người.
Cho nên Sở Hưu rất muốn biết, thái độ của Thanh Long Hội đối với Bộ Thiên Nam ra sao.
Mục Tử Y trầm giọng nói: “Trước nay nghĩa phụ chỉ trung thành với Thanh Long Hội chứ không phải mình Bộ Thiên Nam.
Thậm chí lúc trước nghĩa phụ đã có cơ hội tranh đoạt vị trí đại long thủ, nhưng người lại từ bỏ, vì thiên phú võ đạo của Bộ Thiên Nam tốt hơn.
Nhưng giờ nghĩa phụ đã hối hận. Không phải hối hận vì không nhận được chức vị đại long thủ mà hối hận vì tin sai người.
Không ngờ Bộ Thiên Nam lại hành xử điên cuồng như vậy, cứ thế sớm muộn gì hắn cũng hại chết cả Thanh Long Hội!”
Mục Tử Y cũng đoán được mơ hồ Sở Hưu đang có ý gì, cho nên nàng không đợi Sở Hưu hỏi tiếp đã trực tiếp lên tiếng: “Sở công tử, nếu ngươi muốn giết Bộ Thiên Nam, bên phía nghĩa phụ không chỉ không ngăn cản thậm chí còn có thể liên thủ cùng ngươi. Sự tồn tại của Bộ Thiên Nam đã ảnh hưởng tới an nguy trong tương lai của Thanh Long Hội.
Chỉ cần ngươi không giận chó đánh mèo trút lên Thanh Long Hội, chỉ giết Bộ Thiên Nam, nghĩa phụ chắc chắn không có ý kiến.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Liên thủ? Chẳng phải nghĩa phụ ngươi bị Bộ Thiên Nam nhốt lại rồi à? Vậy còn liên thủ thế nào được?”
Mục Tử Y nói: “Nghĩa phụ dẫu sao cũng là nhị long thủ của Thanh Long Hội, thời gian người sống trong Thanh Long Hội còn lâu hơn Bộ Thiên Nam. Tất cả mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ đều do nghĩa phụ xử lý. Cho nên bao năm qua đi, uy tín của nghĩa phụ còn cao hơn Bộ Thiên Nam.
Giờ nghĩa phụ bị Bộ Thiên Nam giam lỏng nhưng chỉ không cho người ra khỏi Thanh Long Hội, vẫn có thể gặp những người khác.
Trong Thanh Long Hội, một nửa số long thủ đứng về phái nghĩa phụ. Ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, nghĩa phụ cũng nắm giữ một nửa, trong nửa còn lại cũng chỉ lẻ tẻ vài phân đà hoàn toàn trung thành với Bộ Thiên Nam, còn lại không rõ thái độ.”
Sau khi nghe xong, Sở Hưu lại khẽ lắc đầu.
Y cũng không ngờ vị nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn lại có sức nặng lớn đến vậy.
Nói thật, nếu y là Bộ Thiên Nam chắc chắn không chịu được chuyện có một thủ hạ như vậy.
Nhưng điểm khác biệt là, trong tình huống đối phương không để lộ ý làm phản, Sở Hưu chỉ nghĩ cách khiến mình trở nên mạnh lên. Còn Bộ Thiên Nam chỉ thô bạo đoạt quyền thậm chí giết người, cứ như vậy rất có thể khiến đối phương cắn ngược lại.
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi về tổng bộ Thanh Long Hội trước đã, hỏi nghĩa phụ ngươi xem có muốn liên thủ với ta không? Sau đó tới nói cho ta đáp án chính xác đi. Đương nhiên ngươi cần giấu diếm tình cảnh của ta hiện giờ.”
Mục Tử Y không hề suy nghĩ trực tiếp đáp ứng, vô cùng nhanh chóng.
Sau khi nói xong, Sở Hưu cũng sợ người khác của Tôn gia nghe được động tĩnh, y bèn bảo Mục Tử Y đi khỏi.
Có điều trước khi đi, Mục Tử Y giao cho Sở Hưu một đoạn khẩu lệnh cùng một lệnh bài, có thể điều động phân đà Thiên Sát của Thanh Long Hội xung quanh Tôn gia.
Giờ người quản lý phân đà Thiên Sát chính là hai vị tâm phúc của Đoan Mộc Thiên Sơn, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu. Hai vị này đều là một trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội, là người tin cậy được. Nếu Sở Hưu có gì cần có thể dùng hai thứ này điều động phân đà Thiên Sát.
Sau khi để lại những thứ này, Mục Tử Y trả lại Huyết Hồn Châu cho Diệp Tiêu rồi rời đi.
Diệp Tiêu cũng lấy làm lạ, vị tiền bối này có vẻ quen biết không ít người trong giang hồ, hơn nữa đều là nữ nhân?
Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, một đao vừa rồi của Mục Tử Y khiến hắn cảm nhận được hơi thở của tử vong. Cảm giác này cả đời hắn cũng không muốn nếm lại lần thứ hai. Chuyện này cũng khiến hắn biết tu vi của mình còn kém quá xa.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi tin tưởng con bé kia vậy à? Vạn nhát nó lừa ngươi, quay về lập tức báo cáo tình cảnh của ngươi cho Bộ Thiên Nam, ngươi không sợ Bộ Thiên Nam lập tức tới đây lôi ngươi từ trong Huyết Hồn Châu ra à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta tin tưởng nàng, nhưng ta càng tin tưởng chính ta.
Sau khi nàng nói lại chuyện này cho Đoan Mộc Thiên Sơn, quay lại đây báo tin, khéo ta đã tái tạo thân thể xong rồi.
Lúc đó cho dù đối mặt với Bộ Thiên Nam, ta cũng dám đánh một trận!”
Lục Giang Hà kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn vẫn không biết Sở Hưu tính toán làm gì. Có vẻ tiểu tử này đang định chơi một vố lớn.
Nhưng sau khi tái tạo thân thể cùng lắm Sở Hưu chỉ khôi phục lại đỉnh cao ngày trước mà thôi, giờ binh khí của y cũng đã gãy, lấy đâu ra dũng khí đối kháng với Bộ Thiên Nam?