Côn Luân Ma Chủ

Chương 1109. Đều phải chết!




Không thể không nói vị này cũng thật hung ác, thậm chí dám dùng cả bí pháp cấm kỵ này. Rõ ràng hắn đã hận Sở Hưu với cực hạn.

Mũi thương sấm sét màu xanh tím đánh tới trước mặt, Sở Hưu dựng chưởng làm đao, ầm ầm chém xuống. Ma khí tinh thuần tới cực điểm tỏa ra, so với trường thương lôi long bá đạo tới cực điểm kia, đao ý trong đao này của Sở Hưu thậm chí có vẻ mờ mờ ảo ảo.

Nhưng một đao này khiến cả không gian như ngưng bặt lại.

Những nơi nó đi qua, không gian như một bức tranh bị chém thành hai nửa. Thanh trường thương hoàn toàn do sấm sét tạo thành cũng bị chém thành hai dưới một đao quỷ dị này!

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Thiên Ma Vũ đã hỏng, Sở Hưu dựng chưởng thành đao, mặc dù thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thành công nhưng khi tay không chạm vào lực lượng lôi đình kia, y cũng phải chịu đựng luồng lực lượng này.

Cho nên trong tay phải Sở Hưu, lực lượng lôi đình không ngừng nổ tung. Nhưng điểm quỷ dị là có lúc cánh tay Sở Hưu bị nổ tới mức chỉ còn xương trắng, nhưng ánh sáng đỏ máu chỉ lóe lên rồi lập tức khôi phục như lúc đầu.

Đây không phải lực lượng của Huyết Thần Ma Công mà là lực lượng chân chính của Bất Diệt Ma Đan!

Sở Hưu đã sớm tu luyện Bất Diệt Ma Đan thành công, nhưng thật ra tới tận lúc này Sở Hưu còn chưa thật sự hiểu được tác dụng của Bất Diệt Ma Đan. Mãi tới trước khi tái tạo thân thể, Sở Hưu còn tưởng Bất Diệt Ma Đan chỉ là bản tăng cường của Huyết Thần Ma Công, có thể bảo hộ chân linh bản thân bất diệt.

Nhưng nếu tác dụng của Bất Diệt Ma Đan chỉ đơn giản như vậy, Sở Hưu đã quá coi thường Độc Cô Duy Ngã.

Bất Diệt Ma Đan có từ bất diệt, không thật sự bị diệt làm sao biết thế nào là bất diệt chân chính?

Phá rồi lại lập, chỉ khi nào đi qua cửa ải diệt và bất diệt mới có thể ngộ ra chân lý của Bất Diệt Ma Đan, biết được phương pháp sử dụng chân chính.

Cũng như hiện giờ, chỉ cần Sở Hưu có đủ lực lượng, y đứng đó luôn là bất diệt!

Trên chiến trường có lực lượng khí huyết mà hơn vạn người chém giết tạo thành, đó là chất dinh dưỡng của Sở Hưu, là căn nguyên bất diệt của Sở Hưu.

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, lão tổ Lục gia cho dù dốc toàn lực liều mạng, liều tới tận tuyệt kỹ cuối cùng, nhưng trước lực lượng tuyệt đối vẫn chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa lúc này khóe mắt lão tổ Lục gia lại đảo qua Tôn Tổ Xương. Trong thời khắc quan trọng như vậy không ngờ Tôn Tổ Xương lại quay đầu bỏ trốn, lúc này đã sắp trốn ra tới ngoài trận pháp.

Người của Lục gia đều phải chết, nhưng Tôn gia vẫn còn chút sinh cơ, hắn không thể mang tất cả người của Tôn gia tấn công Lục gia được.

Chỉ cần hắn chạy thoát, nói với mọi người tin tức Sở Hưu vẫn còn sống. Khi đó Thanh Long Hội, Tu Bồ Đề Thiền Viện, thậm chí Thiên Môn đều sẽ ra tay.

Cho nên trong thời khắc mấu chốt này, Tôn Tổ Xương không hề do dự từ bỏ lão tổ Lục gia, quay đầu bỏ trốn..

Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt, vì sao lại cứ phải liều mạng? Cho dù có liều mạng đi nữa thì một người cũng đủ rồi.

“Yên tâm, lát nữa ta sẽ đưa hắn theo ngươi.”

Sở Hưu vừa dứt lời, y đã đi tới trước mặt lão tổ Lục gia, một quyến đánh thẳng vào đầu lão tổ Lục gia, trực tiếp đánh nổ đầu!

Thi thể không đầu của lão tổ Lục gia trượt xuống mặt đất, Sở Hưu thậm chí không buồn nhìn sang, thân hình hóa thành một vệt sáng máu, hai chân giẫm xuống đất phát ra một tiếng nổ lớn, mặt đất bị nhát đạp của Sở Hưu giẫm nổ thành một hố to hơn mười trượng.

Lực lượng bộc phát đơn thuần của cơ thể lớn tới kinh người, Trần Thanh Đế đã chứng minh chuyện này, giờ Sở Hưu cũng vậy.

Sức mạnh của nhát đạp này phát huy lực lượng cơ thể tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã như viên đạn pháo rời nòng lao thẳng tới sau lưng lão tổ Tôn gia, tay niết ấn quyết, trường cung bằng ma khí đã huyễn hóa ra trong tay Sở Hưu.

Một tay cầm cung, ba tay kéo dây, ma tiễn mang theo lực lượng hủy diệt ngưng tụ trong tay Sở Hưu, ầm ầm bắn ra, nhắm thẳng vào hậu tâm lão tổ Tôn gia!

Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Lão tổ Tôn gia cảm nhận được luồng lực lượng sau lưng mình, một khí tức huyền ảo lại khóa chặt lấy xung quanh hắn, khiến hắn không chỗ nào che thân, cũng không thể né tránh.

Mũi tên này ép lão tổ Tôn gia chỉ có thể quay đầu niết ấn quyết, điên cuồng đánh ra. Chỉ trong chớp mắt hắn đã đánh xuống hàng trăm hàng ngàn ấn quyết, hàn khí lẫm liệt ngưng tụ trước người, như tạo thành một ngọn núi băng chắn trước mặt.

Nhưng dưới Diệt Tam Liên Thành Tiễn, mọi thứ đều bị hủy diệt sụp đổ, mũi tên màu đen với lực lượng hủy diệt ăn mòn hết thảy.

Tới cuối cùng, ngay một cánh tay của Tôn Tổ Xương cũng bị lực lượng hủy diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn ăn mòn, bắt đầu sụp đổ.

Tôn Tổ Xương cắn răng, hàn băng chân khí bên tay trái hóa đao, trực tiếp chém thẳng lên tay phải của mình!

Sở Hưu vẻ mặt trêu ngươi nói: “Có phải ngươi đang nghĩ sau khi trở lại Tôn gia ngươi còn có thể bảo hộ cho đệ tử Tôn gia, lưu lại một hạt giống cho Tôn gia?

Nói cho ngươi một tin tức rất không may, ngươi nghĩ sai, sai cả mười phần rồi!

Giết người tru tâm, nhổ cỏ tận gốc.

Ta diệt người của Lục gia rồi, làm sao để lại người của Tôn gia được?

Không chừng đệ tử Tôn gia các ngươi giờ đã đi trước ngươi lâu rồi. Vừa hay, ta tiễn lão tổ nhà ngươi xuống dưới chơi cùng họ!”

Sở Hưu làm việc luôn cắt đứt hậu hoạn, tuyệt đối không lưu lại chút đường sống nào.

Ngay trước khi Tôn Tổ Xương tiến đánh Lục gia, Sở Hưu đã bảo Diệp Tiêu báo cho Lạc Phi Hồng cùng phân đà Thiên Sát của Mục Tử Y, để hai nàng hỗ trợ tiêu diệt Tôn gia.

Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng có một số người là tâm phúc trong tâm phúc của nàng, là loại người có thể giữ bí mật tuyệt đối.

Phân đà Thiên Sát lại trực thuộc nghĩa phụ của Mục Tử Y, nghe lệnh nàng tuyệt đối.

Hai thế lực này đồng thời ra tay, lặng lẽ tiêu diệt Tôn gia cũng không phải việc khó khăn gì.

Nhưng Tôn Tổ Xương vừa nghe xong lời này, ánh mắt lập tức đỏ bừng.

“Lão phu liều mạng với ngươi!”

Tôn Tổ Xương chợt phun ra một ngụm máu tươi hóa thành sương máu lơ lửng, dung hợp cùng vô số mảnh băng. Chỉ trong chớp mắt như hóa thành mưa máu đầy trời điên cuồng đánh về phía Sở Hưu, chỉ có điều con mưa máu kia mang theo vô số lưỡi đao lạnh lẽo, như muốn chém Sở Hưu cả ngàn vạn nhát.

Nhưng quanh người Sở Hưu lại bốc lên nội lực chân hỏa nóng rực, những tảng băng kia vừa tiếp xúc với thân thể Sở Hưu đã bị y hòa tan.

Từ từ đi tới trước mặt Tôn Tổ Xương, khí thế uy áp cường đại khiến Tôn Tổ Xương có cảm giác sợ hãi như đối diện với tử vong.

Có điều cảm giác hoảng sợ này cũng kích thích hung tính của hắn.

Đang lúc Tôn Tổ Xương định liều mạng ra tay, không đợi hắn kịp hành động, một huyết ảnh cầm kiếm đã xuất hiện sau lưng hắn không biết từ lúc nào. Một kiếm đâm ra như cầu vồng, trường kiếm đỏ máu trực tiếp phá tan chân khí hộ thể của Tôn Tổ Xương, xuyên thủng người hắn!

Tôn Tổ Xương không dám tin nhìn Sở Hưu, hắn muốn quay đầu về phía sau nhìn lại nhưng đã chẳng còn cơ hội, sinh cơ tiêu tán, thân thể ầm ầm ngã xuống đất!