Đám người Hàn Khốc và Tống Tiếu cũng được Sở Hưu đuổi về Thanh Long Hội, giữ kín bí mật về chuyện hôm nay.
Vị trí được đánh dấu trên bản đồ là một ngọn núi hoang ở phía nam Đông Tề, diện tích không lớn, hơn nữa phong thủy cũng không được tốt cho nên không có thế lực võ lâm này đóng ở đó.
Nhưng khi tới nơi, đám người Sở Hưu cùng nhíu mày.
Không phải vì điều gì khác mà do nơi này quá lớn.
Ngày trước lão tổ Vương gia và lão tổ Chu gia chỉ vẽ bản đồ chính xác với khu vực trung tâm của núi hoang này, nhưng toàn bộ khu vực trung tâm lớn tới mức nào?
Đây lại không phải món đồ có hình có chất, có thể dùng mắt nhìn thấy, có lẽ trận pháp sư có thể dùng một số biện pháp xác nhận chính xác vị trí không gian yếu kém, nhưng những người ở đây không có năng lực này.
Bây giờ không còn cách nào, chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là cầm chìa khóa đi lung tung thử vận may, biết đâu lại xuyên qua không gian, dù sao trong số bọn họ người thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan, có đủ tốc độ và thể lực.
Nghĩ như vậy, mọi người bắt đầu đi lung tung ở đây, hơn nữa không thể không nói cách thức ngốc nghếch này rất có hiệu quả, Doanh Bạch Lộc may mắn nhất, trong lúc cầm chìa khóa đi loạn, thân hình của hắn trực tiếp biến mất trong một khoảng không gian.
Thấy cảnh này, mọi người lập tức nhào về phía không gian đó, lần lượt tiến vào trong.
Sở Hưu bước vào không gian này, lập tức cảm thấy một cảm giác mê muội mãnh liệt bao phủ bản thân.
Dù sao đây cũng không phải dịch chuyển mà là dùng ngoại vật cưỡng ép phá vỡ không gian, đúng là cảm giác khá kém.
Đợi sau khi cảm giác choáng váng tiêu tan, Sở Hưu đưa mắt nhìn lên, lập tức cau mày.
Những người khác đã bị dịch chuyển ngẫu nhiên, phương viên vài dặm quanh vị trí của Sở Hưu không có bất cứ sinh cơ nào, đập vào mắt y là một hoang mạc, dõi mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy bão cát.
Trên trời là vầng mặt trời, hơi nước trong không khí ít tới mức đáng thương, khắp nơi đều hoang vu tĩnh mịch, đừng nói động vật, thậm chí không thấy một gốc thực vật nào.
Khiến Sở Hưu kinh ngạc nhất là thiên địa nguyên khí của nơi này mỏng manh tới cực hạn.
Võ giả thực lực càng mạnh thì càng mẫn cảm với thiên địa nguyên khí, vì đây là lực lượng của thiên địa, võ giả tới cảnh giới Chân Đan dùng Võ Đạo Chân Đan kết nối với thiên địa, điểm rõ rệt nhất là có thể điều động lực lượng thiên địa tăng cường lực lượng bản thân, hơn nữa khi đối địch còn có thể nhanh chóng luyện hóa thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Nhưng ở nơi này thiên địa nguyên khí cực kỳ mỏng manh, e là võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ hít một cái là hút sạch thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài trăm trượng, chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.
Ở nơi này, thật ra võ giả cảnh giới Chân Đan không mạnh hơn cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bao nhiêu.
Theo Sở Hưu thấy, rõ ràng đây là một tử địa, không có chút sinh cơ nào.
Trong sa mạc vô tận đó, mọi thứ như vô biên vô hạn, chỉ có một mình Sở Hưu đang đi lại.
Dọc con đường này, Sở Hưu vẫn không phát hiện bất cứ hơi người nào, thậm chí không thấy chút sinh cơ nào.
Nhưng trên đường hắn đã thấy một số di tích, có những phòng ốc bằng đá ảng bị cát vàng che phủ, bên trong còn có một số thi thể.
Có kiến trúc, có thi thể, chứng tỏ nơi này từng có người ở, nhưng trên thi thể không có binh khí, xương cốt cũng bị gió cát bào mòn, cho nên Sở Hưu cũng không biết những thi thể này khi còn sống có phải võ giả hay không.
Cứ như vậy thì thật khó giải quyết, nơi này rất rộng lớn, nhưng thậm chí không có một bóng người, khắp nơi đều là bão cát hoang mạc, bất cứ dấu vết nào cũng bị cát vàng bao phủ, Sở Hưu đi đâu tìm dấu vết mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại?
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên cảm giác được ở một phía có chấn động lực lượng yếu ớt, hơn nữa còn không phải những người mà y biết.
Sở Hưu lập tức đi về phía đó.
Cách xa vài dặm, hai nhóm người đang chém giết kịch liệt.
Những người này trông chẳng khác nào ăn mày, có vài người thậm chí không mặc quần áo mà là vài thứ do sợi thực vật bện thành.
Hai nhóm người có khoảng hơn ba mươi, trong đó một nhóm ít hơn, chỉ có khoảng mười người, xem tình hình đường như đã rơi xuống hạ phong.
Sở Hưu nheo mắt nhìn hai nhóm người này giao thủ kịch liệt, chắc những người này là cư dân bản địa của thế giới này, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác rõ ràng bọn họ đang sử dụng võ đạo, hơn nữa còn là một loại võ đạo phát triển hết sức cực đoan.
Trong cơ thể bọn họ có nội lực, thậm chí Sở Hưu còn cảm nhận được có vài người đã ngưng tụ ra Võ Đạo Chân Đan.
Nhưng phương thức chiến đấu của bọn họ lại cực kỳ cổ xưa, phát huy uy lực của quyền cước và cơ thể tới cực hạn, cách chiến đấu chẳng khác gì dã thú, hung ác tàn nhẫn tới cực điểm, bỏ qua vố số kỹ xảo chiến đấu sặc sỡ, mục tiêu quan trọng nhất là giết địch.
Không phải bọn họ không dùng chân khí nhưng chỉ khi tới thời khắc mấu chốt , bản thân phải sử dụng sát chiêu hay bị uy hiếp tính mạng mới dùng chân khí nội lực ngăn cản, cứ như chân khí của bọn họ mà dùng một phần là ít đi một phần.
Ở thế giới bên ngoài, có tông sư võ đạo nào ra tay mà không phải cương khí bừng bừng, kiếm khí tung hoành? Đâu có như đám người này, chém chém giết giết chẳng khác nào dã thú, nếu bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ sỉ nhục tôn nghiêm của võ giả.
Hơn nữa khi đám người này giao chiến cũng rất thú vị, trong mắt bọn họ không có mấy sát khí nhưng lúc ra tay lại hận không thể chém cho đối phương cả ngàn cả vạn nhát.
Trong lúc chiến đấu, cho dù có bị thương nặng đến đâu cũng không nói một tiếng, ngược lại còn liều mạng với đối phương, hầu như ai cũng có dũng khí đồng quy vu tận với đối thủ, cứ như mỗi người đều là kẻ liều mạng.
Sở Hưu ở một bên quan sát cẩn thận, nhưng đúng lúc này bên đang chiếm ưu thế bỗng có người phát hiện ra điều gì, đột nhiên nhìn về phía Sở Hưu.
Nơi này đâu đâu cũng là cát vàng, không có chỗ nào để che giấu bản thân, Sở Hưu chỉ có thể thu liễm khí tức của bản thân tới cực hạn.
Nhưng dường như lực cảm của võ giả thổ dân ở nơi này cực kỳ nhạy bén, cho dù đang giao chiến kịch liệt, bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra Sở Hưu.
Ngay khi thấy Sở Hưu, đám người kia lại lên tiếng nói chuyện.
“Kẻ ngoại lai!”
Ánh mắt đám người này nhìn về phía Sở Hưu bừng sáng, trong ánh mắt không có sát ý nhưng lại có hưng phấn và tham lam! Bọn họ nhìn về phía Sở Hưu không khác gì nhìn một miếng thịt.
Đám người kia bèn chia ra một nửa, một nửa trong đó tiếp tục áo đảo đối phương, một nửa khác điên cuồng lao về phía Sở Hưu.
Sở Hưu cau mày, triển khai Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay, hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, xuất đao chém xuống, đao cương khổng lồ quét ngang, những võ giả đi trước trúng đòn, máu tươi bắn ra.
Sở Hưu nhíu mày, lần xuất đao tiếp theo chỉ dùng đao pháp đơn giản nhất giết chết kẻ địch chứ không sử dụng loại đao cương cường đại kia nữa.