Vì lượng chân khí mà một đao vừa rồi tiêu tốn, Sở Hưu hấp thu thiên địa nguyên khí trong phạm vi mấy trăm trượng còn chưa bù đắp được.
Đây là một vùng đất hoang vu cằn cỗi, nếu Sở Hưu tiếp tục lãng phí thiên địa nguyên khí như ở bên ngoài, vậy sau khi y tiêu hao hết cương khí là không có cách nào bổ sung.
Chẳng trách khi đám thổ dân này động thủ thường rất ít khi sử dụng chân khí, vì trong không gian này, nội lực và chân khí của bản thân chỉ có thể sử dụng như sát chiêu, một khi dùng hết là phải tốn thời gian dài để bổ sung.
Những võ giả thổ dân tở dây như không muốn mạng, nhưng Sở Hưu lại phát hiện bọn họ có thiếu hụt bẩm sinh, sống trong nơi đất nghèo mà chân khí vĩnh viễn không thể bổ sung này, thậm chí kinh mạch của bọn họ đã bắt đầu khô héo, cho dù bọn họ ngưng tụ được Võ Đạo Chân Đan cũng không thể phát huy tác dụng của Võ Đạo Chân Đan, thực lực của võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ mạnh hơn cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất một chút mà thôi, căn bản không thể uy hiếp được Sở Hưu.
Đám người đang giao chiến với một nhóm khác thấy người mình bị Sở Hưu tùy tiện chém ngã, ánh mắt bỗng lộ vẻ hoảng sợ.
Không ai không sợ chết, khi đối mặt với con quái vật mà mình tuyệt đối không thể địch nổi, bọn họ cũng thấy hoảng sợ.
Mà phần lớn mọi người đều đưa ra lựa chọn giống nhau khi đối mặt với hoảng sợ, đó là trốn!
Nhưng làm sao Sở Hưu lại cho bọn họ cơ hội chạy trốn? Y phất tay lên, hơn mười luồng huyết ảnh bay ra, quấn lấy đám người kia, chỉ trong chớp mắt máu tươi trên người bọn họ đã bị rút cạn, lao nhao ngã xuống đất.
Huyết Thần Ma Công chủ yếu dựa vào lực lượng khí huyết, không tiêu hao bao nhiêu chân khí, có thể tùy tiện thi triển ở đây.
Thủ đoạn quỷ dị như vậy khiến đám võ giả thổ dân khác cũng thầm kinh ngạc và sợ hãi.
Thấy ánh mắt của Sở Hưu nhìn lại, một người trong số đó đột nhiên quỳ về phía Sở Hưu, hai tay khoanh trên bả vai, dùng âm điệu cổ xưa nói: “Cường giả ngoại lai, chúng ta xin được thần phục ngài, tha cho chúng ta, ta là con gái của thành chủ Thương thành, ngài dẫn chúng ta về có thể đổi được rất nhiều thứ.”
Nghe âm thanh này, bấy giờ Sở Hưu mới phát hiện người dẫn đầu lại là một cô gái, tuy trang phục cũng giống ăn mày như những người khác nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy gương mặt rất xinh đẹp, chỉ có ngực hơi phẳng, dường như võ giả thổ dân ở đây đều phát dục không được tốt.
Sở Hưu phất tay nói: “Đừng vội nói chuyện thần phục, các ngươi còn thấy kẻ loại lai khác ngoài ta à?”
Thấy những người này, dường như Sở Hưu cũng có đầu mối mới, nếu những võ giả thổ dân bản xứ có truyền thừa, như vậy bọn họ cũng có thể chứng kiến trận chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm trăm năm trước mới đúng.
Cô gái kia cúi đầu nói: “Ta chưa từng thấy, nhưng cứ vài năm hoặc vài chục năm là lại có kẻ ngoại lai đi nhầm vào Lục Đô.”
“Sau đó thì sao?”
Cô gái kia dừng lại một chút rồi nói: “Hoặc chết trong hoang mạc, hoặc chết trong tay chúng ta...”
Sở Hưu nhíu mày, nữ nhân này đúng là thành thật.
“Đợi đã, ngươi vừa nói vơi này là Lục Đô?”
Sở Hưu nhìn cát vàng xung quanh, nơi này mà cũng gọi là Lục Đô, không thấy ngại à?”
Cô gái kia nói: “Nghe gia gia ta nói, một vạn năm trước khi chúng ta tới đây nơi này chính là thế ngoại tiên cảnh, sau đó mới biến thành bộ dạng như vậy.”
Sở Hưu nghe vậy giật mình, hắn tưởng đám người này là thổ dân trong không gian nơi đây nhưng bọn họ đến đây từ vạn năm trước, chẳng lẽ họ là người sống sót trong đại kiếp nạn thượng cổ?
“Các ngươi tới đây từ vạn năm trước? Vậy ngươi có biết các ngươi từ đâu tới không?”
Cô gái kia lắc đầu nói: “Ta không biết nhưng chắc gia gia của ta biết.”
Sở Hưu nheo mắt, nếu đám người này đúng là người sống sót trong đại kiếp nạn thượng cổ, không khéo bọn họ sẽ biết bí mật liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Thương Ỷ.”
Sở Hưu nhìn lướt qua những thi thể xung quanh nói: “Đám người này là kẻ thù của các ngươi? Nơi này có bao nhiêu thế lực?”
Thương Ỷ liếc mắt nhìn qua những thi thể này, lạnh nhạt nói: “Ngoài người của Thương Thành ra tất cả đều là kẻ thù, chúng ta phát hiện một cành Phủ Mông Thụ, bọn họ định cướp, chúng ta không cho nên đánh nhau.
Còn có bao nhiêu thế lực thì ta không rõ. Trong Lục Đô lúc nào cũng có thế lực sụp đổ, cũng có thế lực mới gây dựng, tuy Thương Thành chúng ta không phải thế lực lớn nhất nhưng là một trong những thế lực có tư cách lão làng nhất.”
“Phù Mông Thụ? Thiên tài địa bảo?”
Thương Ỷ vung tay, để một người gầy gò chạy tới dưới một tảng đá cao cỡ nửa người, chỉ chốc lát sau đã đào ra một cành cây thô to.
“Đây chính là Phủ Mông Thụ, tuy chỉ còn một cành cây nhưng có thể bị động hấp thu nguyên khí yếu ớt, hơn nữa ngoài vỏ cây ra còn lại đều ăn được. Một cành cây lớn chừng này là nuôi được mười người hơn nửa năm.”
Lần này Sở Hưu thật sự kinh ngạc.
Đúng là thứ này ẩn chứa thiên địa nguyên khí yếu ớt, nhưng nếu đặt ở bên ngoài còn chẳng được tính là thảo dược, không khác gì cây cỏ bình thường, kết quả ở đây lại là đồ ăn nuôi sống nhiều người như vậy, thậm chí khiến cho hai nhóm người liều mạng chém giết, nơi này tàn khốc vượt xa tưởng tượng của Sở Hưu.
“Đi thôi, dẫn ta tới Thương Thành của các ngươi xem thử.”
Thương Ỷ gật đầu, cầm nhánh cây Phủ Mông Thụ nói: “Vậy thứ này, có thể cho chúng ta không?”
Sở Hưu sắc mặt kỳ quái gật nhẹ đầu, y cần thứ này làm gì?
Đám người Thương Ỷ vô cùng nghe lời, thành thật dẫn đường cho Sở Hưu, nhưng lúc này Sở Hưu lại hơi kinh ngạc: “Vừa rồi các ngươi liều mạng với đám người đối địch như vậy, sao bây giờ gặp ta lại không liều mạng nữa?”
Thương Ỷ thản nhiên nói: “Vì ngươi là kẻ ngoại lai, sẽ không cướp Phủ Mông Thụ, còn bọn họ sẽ cướp.
Hơn nữa thực lực của ngươi quá mạnh, chúng ta có thể liều mạng chứ không muốn chịu chết.
Tài nguyên của Lục Đô chỉ có chừng đó, chúng ta liều mạng giết bọn họ là suy yếu một chút lực lượng của bọn họ, những người khác trong Thương Thành cũng có thêm chút cơ hội sống sót.
Còn nếu chúng ta liều mạng với ngươi thì chẳng nhận được cái gì, chỉ có thể chết vô nghĩa.”
Sở Hưu vuốt cằm, y đã dần hiểu được quy củ của nơi này.