Hoa Quỷ Bà Bà nói mình thấy bóng dáng Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã, chuyện này không ai nghi ngờ.
Ngay tại lúc này, cho dù Hoa Quỷ Bà Bà không đáng tin cậy đến đâu đi chăng nữa, bà ta cũng không dám nói hươu nói vượn.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất cả thận trọng đến gần khu vực sâu nhất của sương mù.
Nhưng mọi người thấy không ngờ Thương Thiên Lương và Thương Ỷ cũng đi vào theo, ai nấy không khỏi nhíu mày, không biết rốt cuộc vị đại long thủ của Thanh Long Hội đang giở trò quỷ gì mà dẫn hai thổ dân vào, chẳng lẽ y cũng định dùng hai người đó để dò đường?
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, vừa bước vào trong làn sương mù đó, bọn họ lập tức bị một luồng lực lượng cực kỳ cường đại bao phủ vào trong.
Một khắc sau, bọn họ thấy từng bóng người xung quanh, không phải hai như Hoa Quỷ Bà Bà nói, mà là vô số!
Những bóng người kia một đen một trắng, cực kỳ mơ hồ, không thấy rõ thân hình nhưng bọn họ không ngừng giao thủ trong khoảng không gian vặn vẹo này, bóng người hiển hiện, thậm chí ngay bọn họ giao thủ ra sao cũng không rõ ràng, nhưng mọi người có thể cảm giác được luồng khí tức áp bách cường đại đó.
“Là tàn ảnh mà hai vị cường giả giao thủ năm xưa lưu lại!”
Không gian nơi này đã bị trận chiến của hai người Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ làm cho hoàn toàn méo mó, ngay cả một số quy tắc của thiên địa cũng xảy ra biến hóa.
Cho nên một số hình ảnh giao chiến của hai người lúc đó đã khắc sâu lại nơi này, tuy đã bị bóp méo tới không ra hình thù gì.
Nhưng ánh mắt mọi người ở đây lại sáng lên, bất luận bị vặn vẹo ra sao, đây cũng là thứ mà hai vị chí cường giả năm xưa lưu lại, cho dù chỉ là một chút khí tức thôi cũng đủ cho bọn họ chắt lọc ra đủ cảm ngộ võ đạo.
Nhưng lúc này mọi người lại nghe thấy từng âm thanh mơ hồ vang lên từ chỗ bóng mờ đó.
“Thằng nhãi Độc Cô, có giỏi thì đừng trốn! Chẳng lẽ ngươi sợ Đạo gia ta à?”
“Ô ô ô! Thằng nhãi Độc Cô nhà ngươi đúng là vô sỉ! Lại dùng chiêu này!”
“Mẹ nó! Sao lại làm vỡ không gian ở đây rồi? Nơi này cũng kém quá cơ!”
Những lời này lơ lửng trong không gian, vang lên loáng thoáng nhưng khiến Lục Trường Lưu lúng túng không thôi.
Theo như ghi chép trong điển tịch tông môn, sư tổ của bọn họ đúng là người như vậy, tính cách cực kỳ ác liệt.
Khi giao chiến Độc Cô Duy Ngã là người dữ tợn ít lời, gần như không lưu lại lời nói nào, ngược lại trong không gian này toàn bộ đều là tiếng kêu gào của Ninh Huyền Cơ.
Ánh mắt những người khác đều lóe lên vẻ không thể tin nổi, đây mà là Ninh Huyền Cơ à? Tiên nhân trong truyền thuyết sao lại như vậy? Sao có thể như vậy được?
Lục Trường Lưu ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện ở đây, mong chư vị không tuyên dương ra bên ngoài, bần đạo xin cảm ơn trước.”
Sắc mặt Doanh Chiêu khá kỳ quái nói: “E là chúng ta có nói ra cũng không ai tin, còn tưởng chúng ta đang chửi Chân Vũ Giáo của ngài.”
Sở Hưu không hành động gì, y chỉ đứng đó cảm ngộ khí tức và những ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại.
Ngay khoảnh khắc bước vào nơi này, Sở Hưu đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, khí huyết trong cơ thể của y như sôi trào, sinh ra từng luồng liên hệ với khí tức ở nơi này.
Đó là một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, không thể nói rõ được cũng không thể tả rõ được, dù sao nơi này cũng có lợi ích cực lớn đối với Sở Hưu, có thể tăng cường cảm ngộ võ đạo của y, đặc biệt là phương diện liên quan tới ma công.
Còn về luồng lực lượng này có phải do Độc Cô Duy Ngã lưu lại hay không, Sở Hưu đã không quản được nhiều như vậy, bây giờ thứ y cần chỉ có lực lượng.
Bên kia, những người khác đã chú ý tới biểu hiện của Sở Hưu, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, lập tức bắt tay vào cảm ngộ lực lượng khí tức mà những vết tích hình ảnh lưu lại trong này.
Thông qua những âm thanh Ninh Huyền Cơ lưu lại vừa rồi, bọn họ cũng biết tuy Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ từng giao chiến ở đây nhưng nơi này không phải điểm cuối cùng của trận chiến.
Bọn họ chỉ dừng lại ở nơi này một thời gian sau đó lại đánh vỡ hư không, đi tới những nơi khác.
Nhưng tuy không thấy được sống chết của hai vị cường giả, càng không có truyền thừa, nhưng đối với bọn họ những hình ảnh này chính là một kho báu.
Có rất nhiều người muốn xem trận đại chiến giữa Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã, nhưng bọn họ không có cách nào xem được.
Không phải hai vị cường giả này ngăn cản mà do uy thế giao thủ của bọn họ thật sự quá mạnh, luồng dư chấn thậm chí khiến cho cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không gánh chịu nổi, chỉ có thể né tránh đằng xa, nghe chấn động giao thủ của hai người, cường đại như dời sông lấp biển.
Còn bây giờ, những vết tích hình ảnh lưu lại ở nơi này tuy rất mơ hồ vặn vẹo nhưng nếu cảm ngộ cẩn thận có thể hiểu được rất nhiều thứ, tối thiểu thì đối với những võ giả cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần ở đây đã rất đầy đủ.
Tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí này, không biết từ khi nào Hoa Quỷ Bà Bà lại đi tới bên cạnh Sở Hưu, hơi ngạc nhiên hỏi: “Không ngờ đại long thủ ngươi cũng đi cảm ngộ ấn ký mà Độc Cô giáo chủ để lại?”
Không tính Sở Hưu thì trong số những người ở đây chỉ có mình Hoa Quỷ Bà Bà là xuất thân Ma đạo.
Những người còn lại cho dù là Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường, thật ra hắn cảm ngộ hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại cũng không có nhiều hiệu quả, vì tuy công pháp của hắn hung ác nhưng lại không thuộc Ma đạo, thậm chí trong đó còn có một ít vết tích của công pháp Đạo môn.
Nhưng Hoa Quỷ Bà Bà vô tình phát hiện ra không ngờ Lâm Huyết Y này lại cảm ngộ hình ảnh mà Độc Cô giáo chủ lưu lại.
Thanh Long Hội và Bạch Hổ Đường cung xuất thân từ Tứ Tượng Thần Tông, theo lý mà nói tuy công pháp có chỗ khác biệt nhưng đại thể vẫn là cùng một mạch, công pháp của Thanh Long Hội không dính dáng gì tới Ma đạo mới đúng.
Sở Hưu liếc mắt nhìn Hoa Quỷ Bà Bà một cái, lạnh nhạt nói: “Tại hại kiêm tu ma công, cũng khá ngưỡng mộ Độc Cô giáo chủ, không được à?”
Hoa Quỷ Bà Bà vẫn còn nghi hoặc, nhưng lúc này bà ta cũng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ mấy thứ vô dụng này, lập tức nắm chắc thời gian bắt đầu cảm ngộ những vết tích hình ảnh kia.
Đúng lúc này, biến cố lại đột nhiên nảy sinh.
Một hình ảnh bên cạnh Lục Trường Lưu đột nhiên vỡ tan, không gian lập tức vặn vẹo.
Lục Trường Lưu một lòng chuyên tâm cảm ngộ lập tức giật nảy mình, lúc khẩn cấp quanh người hắn vang lên một tiếng long ngâm, cương khí vàng kim bao phủ thân thể, nhanh chóng vọt sang một bên như con du long.
Mọi người sửng sốt, lập tức phản ứng lại, những hình ảnh xung quanh bọn họ cũng có dấu hiệu không ổn định, bá đạo trở nên vặn vẹo.
Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Cẩn thận! Những vết tích hình ảnh này đã tồn tại mấy trăm năm, chúng ta đến đây làm đảo loạn lực lượng ở nơi này, những hình ảnh bên cạnh chúng ta đã không thể bảo tồn được nữa.”
Nghe câu này, mọi người lập tức sốt sắng.