Côn Luân Ma Chủ

Chương 1236. Chí cương chí nhu 1




Đám người Phùng trang chủ vốn không thể tưởng tượng nổi sát tâm của Sở Hưu.

Trước đó bọn họ còn định nói linh tinh kéo dài thời gian với Sở Hưu, đợi người của Thuần Dương Đạo Môn đến.

Nhưng không ngờ Sở Hưu vốn không định để bọn họ nói chuyện, vừa tới đã trực tiếp ra lệnh giết chết bọn họ.

Thấy hàng loạt võ giả Trấn Võ Đường tay cầm đao kiếm lao thẳng về phía mình, dẫu là Phùng trang chủ trước đó còn giả bộ trấn định, bây giờ sắc mặt cũng trắng bệch.

Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên: “Đợi đã!”

Thuần Dương Cương Khí nóng rực cuốn tới, từng đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ngăn cản phía trước bọn họ. Thấy người của Thuần Dương Đạo Môn rốt cuộc cũng tới, đám  người Phùng trang chủ kích động tới mức sắp khóc, che ngực thở dài một tiếng.

Thời khắc này sinh sinh tử tử, lên lên xuống xuống quá mức kích động, thêm vài lần nữa khéo bọn họ không chịu nổi.

Nhìn đám người của Thuần Dương Đạo Môn, Sở Hưu cười lạnh nói: “Mấy hôm trước ta vừa đánh với Đại Quang Minh Tự một trận, không ngờ hôm nay lại tới phiên Thuần Dương Đạo Môn.

Chư vị thấy Sở Hưu ta dễ bắt nạt, ai cũng muốn tới giẫm một cái à?”

Tịch Vân Tử trừng mắt với đám người Phùng trang chủ một cái rồi mới thở dài nói: “Nếu ta nói, thật ra ta không biết chuyện này, ngươi có tin không?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta có tin không?”

Tịch Vân Tử nhún vai nói: “Cho nên kết quả vẫn phải đánh một trận thôi.

Thuần Dương Đạo Môn ta không muốn động thủ với ngươi vào lúc này. Ngươi không thể tha cho những người này được à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “ Kẻ phá hoại quy củ, bắt buộc phải chết.”

Thủ Chân Tử đứng ra mỉm cười nói: “Không cần nói nhiều như vậy, người như Sở Hưu mà bị thuyết phục dễ dàng, hắn đã không phải Sở Hưu. So tài thôi.”

Lúc này Tịch Vân Tử đột nhiên ngăn Thủ Chân Tử lại, bỗng phun một ngụm tâm huyết vào thân kiếm Thuần Dương trên tay rồi đưa nó cho Thủ Chân Tử.

Trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn, người duy nhất có thể sử dụng thần binh Thuần Dương tới mức hoàn mỹ chỉ có mình Tịch Vân Tử. Lúc này ngụm tinh huyết kia bám vào Thuần Dương, ít nhất có thể giúp Thủ Chân Tử tạm thời sử dụng được Thuần Dương.

Thủ Chân Tử như cười như không nói: “Không tin tưởng thực lực sư thúc của ngươi à?”

Thủ Chân Tử lắc đầu nói: “Đương nhiên ta tin, nhưng tên Sở Hưu này có quá nhiều thủ đoạn, không thể không đề phòng.”

Hắn vẫn nhớ lần trước khi xảy ra Chính Ma Đại Chiến, Lăng Vân Tử với thực lực nửa bước Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể bắt được Sở Hưu.

Tuy những người khác không biết thật ra lần đó Sở Hưu đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, nhưng thực lực cường đại của Sở Hưu vẫn lưu lại ấn tượng sâu đậm đối với Tịch Vân Tử.

Tuy Thủ Chân Tử là cường giả thế hệ trước, nhưng chuyện chiến đấu không liên quan tới tuổi tác.

Có trời mới biết hắn bế quan sinh tử nhiều năm, rốt cuộc có đột phá lớn hay không. Vì lý do an toàn, cứ cầm thần binh Thuần Dương cho chắc.

Thủ Chân Tử nhận Thuần Dương, ánh mắt bỗng lộ vẻ hồi ức.

Thần binh Thuần Dương bảo vệ Thuần Dương Đạo Môn đã nhiều năm, nhưng mỗi thời đại đều không nhiều người có tư cách sử dụng Thuần Dương.

Trong Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước, chỉ có một người có năng lực vận dụng Thuần Dương.

Năm xưa không ít lần người này cầm Thuần Dương Kiếm giáo huấn đám sư đệ không nghe lời bọn họ.

Thần sắc hồi tưởng chỉ kéo dài trong chớp mắt rồi lập tức biến mất, bây giờ không phải lúc cho hắn hồi tưởng.

Nhìn Sở Hưu, Thủ Chân Tử lạnh nhạt  nói: “Không ngờ tiểu tử Lăng Vân Tử cũng chịu thiệt trong tay ngươi, đúng là bất ngờ.

Lão già ta coi như người sắp xuống mồ, không ngờ già rồi mà còn được chứng kiến người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Có thể coi là chuyện may mắn.”

Năm xưa khi Thủ Chân Tử chưa bế quan, Lăng Vân Tử đã nổi danh khắp Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trên khắp giang hồ. Toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn, chỉ có mình hắn có tư cách lên làm chưởng giáo.

Kết quả tới tay Sở Hưu, Lăng Vân Tử lại chịu thiệt ngầm, dốc hết sức ra tay vẫn không bắt được y. Chuyện này khiến Thủ Chân Tử hết sức kinh ngạc, đặc biệt là bây giờ tính kỹ ra cảnh giới của đối phương mới chỉ là Chân Đan.

Đương nhiên không thể dùng cảnh giới để đánh giá Sở Hưu được.

Nhìn Thủ Chân Tử, Sở Hưu khẽ nhíu mày: “Thế hệ trẻ? Thật ra ta không thích người khác áp cái danh đó lên người ta.

Giang hồ là giang hồ, ai quan tâm là đời trước hay đời sau, có ai không chém chém giết giết trên giang hồ này?

Ta đã từng đấu với thế hệ trẻ, cũng có thể so đao với thế hệ trước trên giang hồ.

Cùng là người lăn lộn trên giang hồ, không ai kính già yêu trẻ. Đã thế còn quan tâm tới thế hệ trẻ hay thế hệ trước làm gì?

Xưa nay trên giang hồ không phân lớn nhỏ, chỉ luận thắng thua thành bại!”

Thủ Chân Tử cười ha hả: “Hay cho câu chỉ luận thắng thua thành  bại!

Lão già ta đây đã sống mấy trăm năm, không ngờ nhìn nhận còn không thấu triệt bằng tiểu bối nhà ngươi.

Nhưng không quan trọng, lão đạo ta sống một đời, không phải chưa từng thua. Đã sắp xuống mồ rồi, thắng cũng được bại cũng thế, dù sao cũng không sợ người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ!”

Thủ Chân Tử vừa dứt lời, một khắc sau thần binh Thuần Dương trong tay hắn đã tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Trên trời dưới đất, tất cả đều bị ánh sáng của kiếm này bao phủ, tựa như vầng mặt trời hàng lâm. Tất cả tà ác trên thế gian đều bị nghiền nát, xóa bỏ!

Thấy cảnh này, trong lòng Sở Hưu rung động, thầm hô may mắn.

Binh khí dẫu sao cũng là binh khí, chỉ có người đủ mạnh mới có thể phát huy ra hiệu quả của bản thân binh khí.

Đúng là Thuần Dương Kiếm trên tay Tịch Vân Tử đã rất mạnh, nhưng chỉ có chiến lực của cảnh giới Chân Đan đỉnh phong.

Song hôm nay Thuần Dương Kiếm nằm trong tay Thủ Chân Tử, tuy không thể phát huy được toàn bộ uy lực, nhưng uy thế cũng rất kinh khủng.

Ngày trước, Sở Hưu đánh với Lăng Vân Tử, lần đó là Chính Ma Đại Chiến, không phải chỉ là thắng bại giữa Sở Hưu và Lăng Vân Tử.

Cho nên Lăng Vân Tử phải giữ lực lượng phe mình ở mức mạnh mẽ nhất, không cưỡng ép sử dụng Thuần Dương Kiếm mà giao nó cho Tịch Vân Tử, khiến Tịch Vân Tử cũng trở thành một chiến lực không tệ.

Nếu lần trước Lăng Vân Tử cũng làm như Thủ Chân Tử lúc này, sử dụng tinh huyết của Tịch Vân Tử tạm thời khống chế Thuần Dương Kiếm, tuy Sở Hưu sẽ không bại quá nhanh, nhưng chắc chắn không thể chống chọi trong thời gian dài như vậy.

Lúc này Thủ Chân Tử nắm chặt thần binh Thuần Dương, lực lượng quen thuộc khiến hắn nhớ tới những người quen năm xưa.

Thủ Chân Tử cười khổ lắc đầu, tuổi tác cao rồi, đang giao chiến mà tinh thần vẫn không thể tập trung.

Nhưng với tuổi tác của hắn, e rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn?

Mang theo suy nghĩ này, Thủ Chân Tử xuất kiếm chém xuống, Thuần Dương Cương Khí đầy trời chỉ chớp mắt đã ngưng tụ thành một.

Tất cả hóa thành sợ tơ màu vàng, không như kiếm khí, nhưng những nơi nó đi qua, sức nóng khiến không gian cũng phải vặn vẹo.