Côn Luân Ma Chủ

Chương 1237. Chí cương chí nhu 2




Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu lập tức hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, đao chiêu Phá Hải chém ra, uy thế cuồng bạo mãnh liệt như khuấy động thiên địa, trực tiếp nghênh đón nhát kiếm kia.

Bây giờ, võ đạo của Sở Hưu khi xuất thủ đã theo hướng dùng lực ép người. Mặc ngươi có ngàn vạn biến hóa, ta vẫn dốc toàn lực phá hủy.

Loại võ đạo này nói đơn giản thì đơn giản, muốn làm lại rất khó. Dù sao trên giang hồ gần như không tìm được người thứ hai như Sở Hưu, tích cóp được căn cơ lực lượng thâm hậu vượt xa cảnh giới.

Đối mặt với đao chiêu Phá Hải có uy lực như phá núi, sợI tơ trên kiếm của Thủ Chân Tử lại bắt đầu vặn vẹo, xoay tròn quỷ dị.

Thuần Dương Kiếm Khí chí cương chí dương vào tay Thủ Chân Tử lại hóa thành một loại ôn nhu kỳ dị. Kiếm khí vàng kim bay lượn như sợi tơ, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan đao thế của Sở Hưu.

Sở Hưu nheo mắt, e là Thủ Chân Tử này đã chạm tới một con đường khác trong võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn!

Cương nhu cùng tồn tại, Thuần Dương Cương Khí chí cương chí dương được hắn sử dụng theo cách âm nhu, song uy lực lại tăng thêm một bậc.

Kiếm khí tinh tế mang theo lực lượng Thuần Dương nóng rực quấn tới Sở Hưu.

gần như chỉ trong chớp mắt, phạm vi mười trượng quanh người Sở Hưu đã bị kiếm khí cực nóng kia bao phủ. Luồng khí thuần dương kia thậm chí nóng tới mức hòa tan mặt đất xung quanh, luồng lực lượng đó quả thật bá đạo tới cực điểm.

Một cương một nhu, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt tập hợp thành một, uy lực vô cùng kinh khủng.

Đứng giữa Thuần Dương Cương Khí nóng rực đó, sắc mặt Sở Hưu lại không hề thay đổi.

Hai tay của y kết ấn, một khắc sau Hoán Nhật Đại Pháp đã được thi triển, Đại Nhật Như Lai mang theo phật quang cũng nóng rực như vậy hiển hiện sau lưng y.

Phật quang uy nghiêm bùng lên, Đại Nhật Như Lai chắp tay trước ngực, thốt lên một tiếng Phật âm kỳ dị. Nhưng khoảnh khắc sau Phật diễm tru ma lại biến thành ngọn lửa diệt thế quỷ dị, Đại Nhật Như Lai cũng hóa thành Đại Ám Hắc Thiên, sau lưng sinh ra hai cánh tay, sẽ tan kiếm khí kia.

Sắc mặt Thủ Chân Tử thay đổi.

Xưa nay hắn chưa từng thấy loại lực lượng này quỷ dị đến vậy, tương tự như ma khí nhưng tuyệt đối không phải ma khí.

Quan trọng nhất là loại lực lượng này lại từ phật quang biến hóa ra, chẳng lẽ là do đám hòa thượng kia phát minh ra? Nhưng kẻ nghiên cứu ra loại lực lượng này chắc cũng chẳng phải hòa thượng tốt.

Lúc này bên phía Sở Hưu lại niết ấn quyết, một cây cung lớn bằng ma khí xuất hiện tại pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần của y.

Một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bừng bừng ngọn lửa diệt thế bắn ra. Những nơi nó đi qua, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị ngọn lửa diệt thế làm cho bốc hơi.

Cảm nhận được lực lượng của mũi tên này, thân hình Thủ Chân Tử nhanh chóng thối lui.

Tuổi tác của hắn đã lớn, bất luận lực lượng cơ thể hay nội lực chân khí đều không ở mức đỉnh cao. Giao chiến trực diện với người trẻ tuổi cả tinh khí thần đều trong trạng thái đỉnh phong như Sở Hưu, hắn phải chịu thiệt.

Cho nên đối mặt với mũi tên quỷ dị này, phản ứng đầu tiên của Thủ Chân Tử là né tránh.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn né tránh, một luồng lực lượng còn huyền ảo hơn đã bao phủ toàn thân hắn.

Thậm chi hắn còn chưa di chuyển, Diệt Tam Liên Thành Tiễn đã khóa chặt lấy hắn.

Thượng thiên hạ địa, bát hoang lục hợp, khoảnh khắc mũi tên của Sở Hưu bắn ra đã khóa chặt tất cả mọi khả năng né tránh quanh người Thủ Chân Tử!

Bí pháp Đạo môn Thiên Tử Vọng Khí Thuật phối hợp với Diệt Tam Liên Thành Tiễn quả thật tuyệt diệu, ít nhất chỉ cần thực lực của đối phương không áp đảo Sở Hưu, gần như không thể tránh được thôi diễn của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Thủ Chân Tử lại định né tránh vài lần, nhưng thấy không thể tránh khỏi, Thuần Dương Kiếm trên tay hắn tỏa ra sánh sáng nóng bỏng.

Tay phải cầm kiếm, tay trái niết đạo ấn, thuần dương trấn tà, xuất kiếm tru mà!

Thuần Dương Kiếm và Diệt Tam Liên Thành Tiễn va chạm, lực lượng tịch diệt màu đen và Thuần Dương Cương Khí nóng rực bộc phát. Phương viên mười trượng xung quanh nơi hai người giao thủ, cỏ cây lập tức khô héo, tất cả sinh cơ đều bị xóa bỏ.

Tiếp đó, lực lượng Thuần Dương nóng rực như dung nham lan tràn, khiến cho đất đá cũng bị hòa tan.

Đám người Phùng trang chủ gây ra chuyện này ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Tới thời khắc này bọn họ mới biết rốt cuộc mình đã làm một chuyện ngu xuẩn tới nhường nào.

Bất luận Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn hay Sở Hưu, bọn họ gần như đứng trên đỉnh cao của giang hồ, không khác gì thần phật.

Không ngờ mình lại nực cười tới mức bày kế tính toán bọn họ. Chuyện này chẳng khác nào nhảy múa trên lưỡi đao, bên dưới là biển lửa vạn trượng!

Sau khi Diệt Tam Liên Thành Tiễn va chạm với Thuần Dương Kiếm, Sở Hưu khẽ cau mày.

Lần đầu tiên Diệt Tam Liên Thành Tiễn mất tác dụng.

Tuy lực lượng tịch diệt vô cùng bá đạo nhưng trên thần binh Thuần Dương của Lã Tổ lại có một luồng lực lượng. Chắc hẳn đó là lực lượng mà Lã Tổ để lại, trực tiếp triệt tiêu lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn, khiến nó không thể lan tràn.

Hơn nữa sau lần giao thủ này, y đã cảm nhận được thời gian sống của lão đạo sĩ Thủ Chân Tử không còn nhiều, thực ra lực lượng của hắn kém xa Lăng Vân Tử. Bây giờ cho dù Sở Hưu chỉ dùng lực lượng đơn thuần cũng có thể chọi cứng với lão đạo sĩ tay chân lập cập Thủ Chân Tử này.

Nhưng hắn sống lâu năm, không ngờ lại tu luyện Thuần Dương Cương Khí cương mãnh vô song tới mức cương nhu

 cộng tồn, cực kỳ khó đối phó.

Sở Hưu không sợ đối phương, nhưng nếu nói liệu mình có hạ được đối phương không, y cũng không dám khẳng định.

Hơn nữa Sở Hưu dám cam đoan, chắc chắn người của Đại Quang Minh Tự đang đứng ngoài xem trò, chỉ hận hai bên không thể đánh nhau tới ngươi chết ta sống.

Sở Hưu vừa tiếp tục dây dưa với Thủ Chân Tử, vừa nói với Mai Khinh Liên: “Ra tay, diệt sạch mấy nhà này, không tha cho bất cứ ai!”

Y tới là để giết người chứ không phải phân định thắng thua với Thuần Dương Đạo Môn.

Nhưng đám người Tịch Vân Tử cũng đã chuẩn bị từ trước, lần này Thuần Dương Đạo Môn không có nhiều người tới, nhưng ai cũng là tinh nhuệ.

Những người này muốn đối phó với Trấn Võ Đường thì chưa đủ, nhưng chỉ ngăn cản đám người Mai Khinh Liên thì không thành vấn đề.

Tịch Vân Tử vừa chống trả vừa nói: “Sở đại nhân, nên khoan dung độ lượng một chút. Ta cũng hận đám người này không có đầu óc, nhưng bây giờ còn có Đại Quang Minh Tự đang ở ngoài nhìn, ngươi nhất quyết phải đánh nhau sống chết với Thuần Dương Đạo Môn ta à?

Chẳng bằng như vậy đi, hai bên chúng ta đều nhượng bộ một chút. Ngươi tha cho bọn họ, ta bảo bọn họ nộp đủ tiền bảo kê, ngươi thấy sao?”

Sở Hưu vừa xuất thủ vừa lạnh lùng nói: “Lùi một bước? Nếu Trấn Võ Đường ta mà lui bước này, tương lai còn muốn tiến thêm một bước sẽ khó khăn hơn muôn vàn lần.

Trấn Võ Đường sẽ không thỏa hiệp cũng không nhượng bộ. Có một số quy củ buộc phải tuân thủ, cái giá của vi phạm chính là chết!”