Tịch Vân Tử cũng nhíu chặt lông mày.
Hắn biết tính cách Sở Hưu hết sức cứng rắn, muốn y lui bước cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng vấn đề là Sở Hưu không lui bước, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ sống mái với Sở Hưu ở đây có đáng hay không?
Nhưng nếu bọn họ chủ động thối lui, danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn ở Bắc Yên cũng mất hết, ít nhất là không cạnh tranh được với Đại Quang Minh Tự.
Đang lúc Tịch Vân Tử đắn do, phía xa lại có động tĩnh. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Đường Nha mang theo một số tông môn trong giang hồ Bắc Yên tới đây.
Đương nhiên nhìn dáng dấp đám người này không vui vẻ gì, chẳng qua bị đám người Đường Nha cưỡng ép phải tới đây.
Tịch Vân Tử sửng sốt, không biết rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu lại rời khỏi trận chiến, lùi về phía sau hơn mười tượng, nói với những thực lực của Bắc Yên: “Đám người Phùng gia không tôn trọng pháp quy của Trấn Võ Đường, tội đáng chém!
Chư vị không cùng một giuộc với đám người Phùng gia, bản tọa rất vui mừng.
Cho nên bây giờ bản tọa cho chư vị một cơ hội, ra tay diệt trừ các thế lực ở Phùng gia đi. Những thế lực xuất thủ có thể miễn một năm tiền bảo hộ!”
Vừa nghe câu này, đám người Thuần Dương Đạo Môn như Tịch Vân Tử thiếu chút nữa tức tới mức hộc máu.
Không ai ngờ Sở Hưu còn thủ đoạn như vậy, hắn còn cổ động những thế lực khác trong võ lâm Bắc Yên ra tay với đám người Phùng trang chủ.
Thật ra trước khi đến đây Sở Hưu đã nghĩ, cho dù Thuần Dương Đạo Môn không biết tình hình cụ thể, nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của Thuần Dương Đạo Môn, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay.
Khi đó Sở Hưu còn chưa biết thực lực của Thủ Chân Tử ra sao. Nếu thực lực của đối phương yếu kém, y sẽ trực tiếp giải quyết Thuần Dương Đạo Môn, diệt trừ mấy thế lực kia.
Nhưng nếu Thủ Chân Tử có thể đối phó được y, vậy để người khác phát huy tác dụng.
Cho nên y âm thầm lệnh cho Đường Nha dẫn đám người này đến, coi như lo trước.
Lúc này Tịch Vân Tử nghe vậy, vội vàng hét lớn với những người kia: “Các ngươi nghe lệnh Sở Hưu tàn sát đồng đạo trong giang hồ Bắc Yên, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình cũng bị người khác giết à?”
Cho dù có lời dụ dỗ miễn một năm tiền bảo hộ của Sở Hưu, những người ở đây cũng do dự. Nguyên nhân do dự của bọn họ đúng như lời Tịch Vân Tử vừa nói, thỏ chết cáo cũng đau lòng.
Hôm nay đám người Phùng trang chủ trêu chọc Sở Hưu, rơi vào tình cảnh này. Ngày sau nếu họ trêu chọc Sở Hưu, e là cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Thấy những người ở đây do dự, Sở Hưu lạnh lùng nói :”Không ra tay? Vậy thì được, các ngươi không ra tay, lần này có Thuần Dương Đạo Môn che chở cho các thế lực ở Phùng gia trang. Trấn Võ Đường ta không thể diệt trừ bọn họ. Sau chuyện này Trấn Võ Đường sẽ tới tiêu diệt các ngươi!
Các ngươi không muốn người trong Phùng gia trang chết, vậy kẻ chết chính là các ngươi. Dù sao có kẻ phá hoại quy củ của Trấn Võ Đường, chung quy cũng phải có người để mạng lại đền tội mới được!”
Vừa nói xong câu này, tất cả mọi người ở đây sợ tới ngây người, ai nấy nhìn Sở Hưu với ánh mắt không thể tin nổi. Bọn họ chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!
Mọi người đều nói cổng thành bốc cháy, họa lan cả tới cá trong ao; nhưng bọn họ còn cách cổng thành rất xa, mắc mớ gì tới mình?
Hơn nữa bọn họ tin, chắc chắn Sở Hưu sẽ làm chuyện mất mặt như vậy.
Cho nên những thế lực ở đây cắn răng, lao nhao xông về phía đám người Phùng trang chủ.
Người của Thuần Dương Đạo Môn có thể đối phó với Trấn Võ Đường, nhưng bọn họ làm gì còn lực lượng ngăn cản những thực lực này?
Huống chi cho dù bọn họ cản được, bảo bọn họ ra tay như thế nào? Dù sao Thuần Dương Đạo Môn cũng phải truyền đạo ở Bắc Yên.
Cho nên đám người đành trơ mắt nhìn Phùng gia trang và các thế lực liên kết bị đám người đồ sát. Không tới nửa khắc sau, toàn bộ Phùng gia trang đã máu chảy thành sông.
Đám người Phùng trang chủ đã tuyệt vọng, thậm chí bọn họ không chống cự, trơ mắt nhìn cảnh giết chóc đó.
Vốn dĩ lúc thấy Sở Hưu tới, bọn họ đã tuyệt vọng một lần, sau đó Thuần Dương Đạo Môn tới, bọn họ lại thấy hy vọng.
Kết quả Thuần Dương Đạo Môn không ngăn được Sở Hưu, người của thế lực khác trong Bắc Yên lại bắt đầu giết chóc. Chuyện này khiến bọn họ chìm vào tuyệt vọng.
Qua qua lại lại lên lên xuống xuống mấy lần, không bị giết chết thì bọn họ cũng bị dọa chết.
Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu về vẫn là một đao, chẳng bằng chết thống khoái một chút.
Tất cả các thế lực trong Phùng gia trang đã bị tàn sát, người của Thuần Dương Đạo Môn thu tay, không tiếp tục ngăn cản Trấn Võ Đường.
Người cũng chết rồi, ngăn cản còn tác dụng gì nữa?
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử sắc mặt âm trầm, lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ làm việc âm độc quyết liệt đến vậy.
Thủ Chân Tử chợt cười ha hả nói: “Hung tàn lắm! Độc ác lắm! Đáng tiếc ngươi sinh sai thời đại, nếu ngươi sinh ở năm trăm năm trước e là không ai trị được ngươi.”
Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, khi đó cho dù biểu hiện của Sở Hưu có âm hiểm độc ác hơn nữa cũng không có phiền toái gì, ngược lại còn được Côn Luân Ma Giáo trọng dụng.
Nhưng bây giờ không phải thời Ma đạo hùng bá giang hồ, trong giang hồ này Chính đạo vẫn nắm quyền.
Ý tứ của Thủ Chân Tử rất rõ ràng, bây giờ Sở Hưu rất phách lối, rất bá đạo, nhưng không phải lúc nào cũng khoan dung cho ngươi.
Sở Hưu không buồn để ý tới ẩn ý trong lời nói của Thủ Chân Tử, y chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần năm trăm năm trước, thời đại này đã rất tốt rồi.”
Bất luận Thủ Chân Tử hay Tịch Vân Tử, bọn họ đều không rảnh rỗi tới mức ở đây cãi nhau với Sở Hưu.
Người đã bị Sở Hưu giết, bọn họ đã mất mặt rồi.
Nhưng cũng như Đại Quang Minh Tự lần trước, bây giờ bọn họ chưa thể liều mạng ăn thua đủ với Sở Hưu.
Đương nhiên Thuần Dương Đạo Môn hơn Đại Quang Minh Tự ở chỗ, bọn họ đã thu nhận được đệ tử mà họ muốn.
Tất cả các đệ tử phù hợp yêu cầu trong những gia tộc này đều đã tập trung trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn, cho nên bọn họ thoát được một kiếp.
Mặc dù những đệ tử kia biết chuyện này sẽ chịu đả kích rất lớn, nhưng vạn nhất có đệ tử trong lòng thù hận, càng cố gắng tu hành, kích lệ bản thân, đây lại thành chuyện tốt.
Cho nên thấy mọi người đã chết sạch, Thuần Dương Đạo Môn đành phải rời khỏi.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu cho người truyền bá chuyện này ra khắp giang hồ Bắc Yên, sau khi răn đe y lại nhức đầu.
Đấu với Đại Quang Minh Tự một lần, lại đấu với Thuần Dương Đạo Môn một lần, không lần nào Sở Hưu phải chịu thiệt.
Nhưng hai lần này y không chịu thiệt, không nghĩa là về sau y cũng không lỗ.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn gây phiền toái lớn nhưng Sở Hưu lại không thể bỏ mặc, y phải bỏ công bỏ sức đối phó.
Quan trọng hơn là, trong giang hồ Bắc Yên, Trấn Võ Đường vốn là nhất ngôn cửu đỉnh. Kết quả bây giờ Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn liên tục gây chuyện, như vậy cũng ảnh hưởng tới tiếng tăm của Trấn Võ Đường.
Vốn dĩ Sở Hưu định giải quyết vấn đề bên phía hoàng thất Bắc Yên trước rồi mới giải quyết hai phái này, nhưng xem ra kế hoạch lại phải thay đổi.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Sở Hưu có một kế hoạch tương đối đáng tin cậy. Nhưng theo kế hoạch này, hắn không thể thực hiện một mình, cần tìm một võ giả trẻ tuổi can đảm cẩn thận mới được.