Đạo sĩ Tuyên Nhất biết thân phận Diệp Tiêu hết sức mẫn cảm cho nên không định mang hắn tới những nơi có xung đột kịch liệt với Đại Quang Minh Tự.
Lúc bình thường, Đại Quang Minh Tự ở khu vực gần Cực Bắc, cho nên bọn họ cũng hành động trong khu vực phía của Bắc Yên, còn Thuần Dương Đạo Môn thường hoạt động ở khu vực Yến Nam và Yến Tây.
Khu vực Yến Nam là địa bàn của Hoàng Phủ thị, khi Tuyên Nhất đạo sĩ mang theo Diệp Tiêu và vài đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hoạt động ở Yến Nam còn tới bái kiến người của Hoàng Phủ thị.
Người của Hoàng Phủ thị cũng rất khách khí, bọn họ tỏ ý không để tâm tới chuyện Thuần Dương Đạo Môn đến đất Yến Nam chiêu mộ đệ tử.
Dù sao Hoàng Phủ thị là thế gia chứ không phải tông môn, cho dù Thuần Dương Đạo Môn dọn sạch cả đất Yến Nam, bọn họ cũng không để ý.
Đạo sĩ Tuyên Nhất vừa dẫn đám người Diệp Tiêu tới một thế gia nhỏ ở Yến Nam, vừa nói: “Lát nữa tới Lâm gia, nhớ đừng tỏ thế độ quá tốt, cứ ra vẻ Thuần Dương Đạo Môn nhận đệ tử nhà ngươi đã là nể mặt ngươi rồi.
Không thì mấy thế gia nhỏ này sẽ được đà lấn tới, đưa ra đủ loại yêu cầu.
Lần trước ta đã tới Lâm gia một lần, gia chủ Lâm gia còn nói hắn chỉ có một đứa con trai, cần suy nghĩ một chút. Xì! Đừng tưởng ta không biết, hắn có tới mấy đứa con trai lận!
Bây giờ thấy Thuần Dương Đạo Môn lâu rồi không liên hệ với hắn, ngược lại hắn còn chủ động liên lạc với chúng ta.
Cho nên sau khi đi vào không cần nể nang gì cả, trực tiếp dẫn người đi là được.”
Những đạo sĩ khác trong Thuần Dương Đạo Môn đều gật đầu liên tục, sư huynh có kinh nghiệm, hắn nói thế nào cứ làm thế ấy là được.
Nhưng sau khi đến Lâm gia, gia chủ Lâm gia lại không ra mặt, ngược lại phái em trai ruột của mình tới tiếp đón Diệp Tiêu, hơn nữa thái độ ấp a ấp úng, như đang cố trì hoãn điều gì.
Đạo sĩ Tuyên Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đẩy đối phương ra rồi hừ lạnh nói: “Lâm gia các ngươi làm cái quái gì vậy? Gọi chúng ta tới nhưng không cho chúng ta mang người đi. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta ư?”
Võ giả Lâm gia kia vội vàng nói: “Không dám, đương nhiên không dám.”
Miệng hắn nói không dám nhưng vẫn không gọi người ra, đạo sĩ Tuyên Nhất càng cảm thấy không đúng. Hắn đột nhiên phát hiện một chút khí tức kỳ dị, trực tiếp đẩy võ giả Lâm gia ra, đi sang một gian phòng tiếp khách khác.
Đẩy cửa bước vào, trong đó là gia chủ Lâm gia và vài tăng nhân của Đại Quang Minh Tự.
Sắc mặt đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức trầm xuống: “Lâm gia chủ, ngươi làm vậy là có ý gì.”
Gia chủ Lâm gia xấu hổ cười nói: “Đạo trưởng đừng trách, tại hạ đột nhiên phát hiện khuyển tử thích hợp gia nhập Đại Quang Minh Tự hơn. Cho nên, e là ước định với đạo trưởng lúc trước phải bỏ qua rồi.”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi nói ngươi chỉ có một đứa con trai à? Sao nào, ngươi nỡ đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, không sợ Lâm gia của ngươi tuyệt hậu à?”
Gia chủ Lâm gia lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, lo lắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên lấy cớ ra sao cho phải.
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra, đạo sĩ Tuyên Nhất đã quát lớn: “Lâm gia các ngươi coi Thuần Dương Đạo Môn ta là cái gì? Gọi chúng ta đến nhưng lại để người của gia tộc gia nhập môn phái khác. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta đấy à?”
Gia chủ Lâm gia sợ tới mức run lên bần bật, lúc này bên phía Đại Quang Minh Tự lại có một tăng nhân khoảng ba mươi mấy tuổi đứng dậy, gương mặt mỉm cười nói: “Các vị thí chủ của Thuần Dương Đạo Môn đừng sốt ruột, chuyện thu nhận đệ tử cũng phải chú ý tới duyên phận.”
Đệ tử Lâm gia này có duyên với Đại Quang Minh Tự chúng ta, cho nên hôm nay hắn mới gia nhập Đại Quang Minh Tự.”
Vẻ ngoài của tăng nhân áo trắng này không tệ, ít nhất cũng khá hơn cái mặt chữ quốc của đạo sĩ Tuyên Nhất.
Nhưng tuy giọng điệu của hắn khá ôn hòa, nhưng thái độ lại rất ương ngạnh.
Đệ tử Lâm gia có duyên với Đại Quang Minh Tự, tức là vô duyên với Thuần Dương Đạo Môn các ngươi.
Cũng tức là bọn họ sẽ nhận đệ tử này, Thuần Dương Đạo Môn các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi.
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Đại hòa thượng, ngươi quá đáng rồi đấy. Đây là đất Yến Tây, ngươi tới đây thu nhận đệ tử là có ý gì?”
Tăng nhân áo trắng kia lắc đầu nói: “Nực cười, ai quy định kia chứ? Vì sao bần tăng không được tới?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức nghẹn họng, đây là quy tắc ngầm mà hai bên âm thầm thừa nhận, dâu ai quy định?
Sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Nói vậy là hôm nay ngươi định dẫn người đi?”
Tăng nhân áo trắng của Đại Quang Minh Tự lạnh nhạt nói: “Đệ tử của Đại Quang Minh Tự chúng ta, sao lại không dẫn đi được?”
Trường kiếm trên tay đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức dấy lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, xuất kiếm đâm thẳng về phía tăng nhân áo trắng, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta muốn xem xem, ai có thể ra khỏi nơi này!
Thuần Dương Đạo Môn ta không thể dẫn tên đệ tử đó theo, Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng đừng hòng!”
Thời gian vừa qua, hai nhánh đối phương xung đột không phải một hai lần.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đã đánh tiếng, khi gặp võ giả Đại Quang Minh Tự, tuy không thể liều mạng nhưng cũng không cần nhượng bộ.
Mạnh yếu tháng thua, phải xem thực lực ra sao.
Tuy dạo sĩ Tuyên Nhất trông hơi xấu xí, nhưng lại là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hàng thật giá thật.
Còn tăng nhân đối diện tuy trẻ tuổi nhưng thật ra là võ giả bối phận chữ Minh của Đại Quang Minh Tự, đã sớm bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên mới giữ được dung mạo như vậy.
Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất giao thủ trong phòng khách chật hẹp, đánh qua đánh lại, thấy không thi triển được thực lực, thậm chí trực tiếp đánh ra bên ngoài.
Đúng lúc này Diệp Tiêu đột nhiên phát hiện vài võ giả Đại Quang Minh Tự khác đã động thủ nên cũng vô thức cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng đám võ giả Đại Quang Minh Tự lại bảo vệ một đệ tử trẻ tuổi ở sau lưng. Diệp Tiêu có thể lập tức kết luận chắc chắn đối phương không phải đệ tử cũ của Đại Quang Minh Tự mà là đệ tử vừa được thu nhận.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy đối phương đã quy y nhưng da đầu hơi có màu xanh, hiển nhiên chỉ vừa xuống tóc.
Hơn nữa các tăng nhân ở đây vô thức bảo vệ hắn phía sau, không chỉ vì thực lực của hắn không đủ mạnh mà còn vì đối phương có vẻ rất quan trọng. Ít nhất với Đại Quang Minh Tự thì đối phương rất quan trọng.
Diệp Tiêu nheo mắt lại, trực tiếp rút trường kiếm ra, quát lên chói tai: “Đại Quang Minh Tự khinh người quá đáng!”
Dứt lời hắn trực tiếp lao về phía người của Đại Quang Minh Tự.
Những đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn khác sửng sốt, nhưng thấy hắn xuất thủ, bọn họ cũng theo sát phía sau.
Thực ra trong tình huống này hai bên không cần liều mạng ngươi sống ta chết, chỉ cần chờ đạo sĩ Tuyên Nhất và võ giả Đại Quang Minh Tự phân thắng thua là được.
Nhưng thấy Diệp Tiêu dẫn đầu, lại thêm thân phận của Diệp Tiêu, các đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn cũng vội vàng lao lên theo, lao nhao giao chiến với võ giả Đại Quang Minh Tự.