Vốn dĩ Diệp Tiêu hay dùng đao, lúc này bảo hắn dùng kiếm hắn còn thấy không quen.
Nhưng khi còn làm sát thủ ở Thanh Long Hội, Đoan Mộc Thiên Sơn từng dạy bảo hắn, không cần nghĩ binh khí trong tay mình là gì, bất cứ binh khí nào cũng có chung mục đích cuối cùng, đó chính là giết người.
Trường kiếm trong tay Diệp Tiêu lấp lóe Thuần Dương Cương Khí nóng bỏng, nhưng đối với hắn lúc này, bất luận là Thuần Dương Cương Khí hay ma khí đều là dùng để giết người, chỉ cần uy lực cường đại là được.
Trong số đệ tử Đại Quang Minh Tự không có cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tuy có mấy võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng bọn họ chỉ có cảnh giới tạm được chứ kinh nghiệm thực chiến kém xa Diệp Tiêu từng rèn luyện trong giết chóc.
Sau mấy chục chiêu, Diệp Tiêu đã ép lui vài võ giả Đại Quang Minh Tự, hơn nữa giết chết một người.
Hòa thượng được bảo vệ giữa đám người chỉ có cảnh giới Ngoại Cương.
Thấy chiêu kiếm của Diệp Tiêu chém về phía mình, hắn gặp nguy nhưng không sợ, cũng không hoảng hốt, cương khí khí huyết toàn thân truyền vào hai tay, không ngờ khi Diệp Tiêu đâm kiếm tới lại dùng đôi tay cứng rắn kẹp lấy kiếm của Diệp Tiêu. Tuy hai tay của hắn đều bị Thuần Dương Cương Khí tàn phá tới mức để lộ cả xương trắng, nhưng không ngờ lại cản được chiêu kiếm của Diệp Tiêu.
“Sư huynh! Ra tay!”
Hòa thượng kia hô với người khác, định nhân lúc binh khí của Diệp Tiêu bị mình kẹp lại giải quyết Diệp Tiêu.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại cảm thấy trước ngực lạnh buốt.
Không biết từ khi nào, một vỏ kiếm lấp lánh Thuần Dương Cương Khí đã xuyên qua lồng ngực của hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Ánh mắt Diệp Tiêu không mang theo chút tình cảm, có thể giết người thì chính là binh khí!
“Diên Quảng sư đệ!”
Đám võ giả Đại Quang Minh Tự như muốn rách cả mí mắt.
Bọn họ biết tầm quan trọng của vị sư đệ Diên Quảng đối với Đại Quang Minh Tự.
Đây là kỳ tài mà Hư Ngôn tìm được trên đất Yến Nam, bẩm sinh thích hợp tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự. Người này tâm chí cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không bị tác dụng phụ của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh ảnh hưởng.
Đáng lẽ ra những đệ tử mà Đại Quang Minh Tự thu nhận lúc này sẽ được đưa vào trong chùa chiền ở khu vực phía bắc, chuẩn bị quy y tập thể. Nhưng Diên Quang có thiên phú này, bọn họ sợ giữa đường có chuyện gì bất trắc, cho nên làm lễ quy y riêng cho Diên Quang, hoàn thành mọi chuyện.
Nhưng ai ngờ bọn họ vốn định tiện đường thu nhận thêm một đệ tử, kết quả lại liên lụy tới đệ tử mà Đại Quang Minh Tự bọn họ coi trọng nhất.
Tăng nhân áo trắng đang giao chiến bên ngoài cũng phát hiện điều này, lập tức nổi điên tấn công đạo sĩ Tuyên Nhất không ngừng.
Thấy đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự cùng nổi điên, đạo sĩ Tuyên Nhất cũng không quản chuyện cướp đệ tử nữa, vội vàng dẫn đám người Diệp Tiêu vừa đánh vừa rút lui.
Trong Lâm gia, đám tăng nhân Đại Quang Minh Tự nhìn thi thể Diên Quảng trên mặt đất, lông mày ai nấy níu chặt, cực kỳ tức giận.
Tăng nhân áo trắng lúc trước trông còn rất phong độ, nhưng lúc này lại nổi giận quát lớn: “Thuần Dương Đạo Môn! Chuyện này chưa xong đâu!”
Lúc này gia chủ Lâm gia cũng không quan tâm chuyện đưa đệ tử nhà mình vào Đại Quang Minh Tự hay đưa vào Thuần Dương Đạo Môn nữa. Hắn chỉ biết một điều, hình như gây ra chuyện lớn rồi!
Tuy trước đây Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn từng có xung đột, nhưng hai bên chỉ xung đột chứ chưa tới mức kịch chiến, chưa bao giờ xảy ra chuyện chết người.
Nhưng lần này Diệp Tiêu đã giết người, hơn nữa còn giết đệ tử mà Đại Quang Minh Tự coi trọng, làm sao Đại Quang Minh Tự không nổi giận cho được?
Tin tức vừa đưa về, kể cả Hư Ngôn cũng không nén nổi lửa giận của mình, trực tiếp mang theo hai lão tăng bối phận chữ Tịnh và một loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Trong Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng nhức đầu.
Ánh mắt Tịch Vân Tử có phần bất thiện, nhìn chằm chằm vào Diệp Tiêu: “Vì sao tiểu tử nhà ngươi lại giết người của Đại Quang Minh Tự?”
So với Thủ Chân Tử, thật ra Tịch Vân Tử vẫn khá mẫn cảm.
Trước đó hắn còn cảm thấy Diệp Tiêu là người mang hiệp nghĩa trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, khi hắn ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Loại người này mà trong lòng cũng có hiệp nghĩa ư?
Diệp Tiêu thầm run rẩy, hắn cũng biết lần này mình ra tay hơi vội vàng.
Thật ra kế hoạch ban đầu của hắn không phải như vậy.
Sở Hưu chỉ bảo hắn gây ân oán giữa Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, y không quy định thời gian với Diệp Tiêu.
Cho nên kế hoạch ban đầu của Diệp Tiêu là từ từ khơi gợi mâu thuẫn của đối phương.
Lúc trước hắn giết Diên Quảng kia là vì đối phương được bảo vệ quá rõ ràng, khá bắt mắt.
Nhưng ai ngờ tên hòa thượng đó lại được Đại Quang Minh Tự coi trọng như vậy, không ngờ vừa giết hắn là Đại Quang Minh Tự lập tức nổi điên.
Cho nên nếu lần này không giải thích được, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng thấp thỏm nhưng bên ngoài Diệp Tiêu vẫn ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Đối địch là phải giết người, trước đấy các ngươi đã dạy ta nếu gia nhập tông môn phải đặt lợi ích của tông môn lên đầu.
Nếu chúng ta là Đại Quang Minh Tự đối địch, vì sao ta không thể giết người?
Ta không hiểu mấy chuyện quanh co vòng vèo của đại phái các ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như ta giết người là gây thêm phiền phức.
Ai làm nấy chịu, nếu đám hòa thượng kia tới gây chuyện, để ta ra mặt liều mạng với bọn chúng!”
Thủ Chân Tử thở dài một tiếng, xua tay nói với Tịch Vân Tử: “Đừng trách hắn, hắn xuất thân từ tán tu, vốn không hiểu những chuyện móc nối lợi ích giữa các đại phái.
Đừng quên chuyện lúc chúng ta gặp hắn, cũng phải trách chúng ta không dạy bảo hắn tận tâm một chút, cho nên mới có ngày hôm nay.”
Nghe Thủ Chân Tử nói vậy Tịch Vân Tử mới nhớ lại khi bọn họ gặp mặt Diệp Tiêu, đối phương một mình một kiếm tiêu diệt toàn bộ Giao Long Trại, hơn nữa giết chết Trần Ngũ Giao ngay trước mặt mọi người. Thậm chí khi đó bọn họ mời chào đối phương vào Thuần Dương Đạo Môn, trong tay đối phương vẫn còn cầm theo đầu người.
Có thể thấy đối phương tuy ghét ác như cừu nhưng là tán tu lần mò từ dưới tầng chót đi lên, trên tay cũng dính vô số máu tươi và mạng người.
Đúng là những người này không thể hiểu mối quan hệ phức tạp vừa kiềm chế vừa lục đục của các đại phái. Đối với bọn họ thì kẻ địch chính là kẻ địch, cứ giết thẳng tay là xong, sao phải nghĩ phức tạp lên làm gì.
Tịch Vân Tử thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Thôi được rồi, chuyện không liên quan tới ngươi.
Bây giờ ngươi là đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn ta. Xưa nay Thuần Dương Đạo Môn ta không đưa đệ tử ra gánh tội thay.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Cùng lắm thì chúng ta và đám hòa thượng kia đánh một trận thôi.
Ngươi xuống trước đi.”
Sau khi bảo Diệp Tiêu đi xuống, Tịch Vân Tử mới nói với Thủ Chân Tử: “Sư thúc, ngài nghĩ liệu đám hòa thượng kia có đến đây thật không?”