Trong đại điện hoàng cung Bắc Yên.
Bắc Yên chuộng màu đen cho nên đa số cung điện có vẻ cực kỳ âm tràm áp lực.
Nhưng hôm nay bầu không khí của toàn bộ hoàng cung Bắc Yên lại càng trầm trọng, vì Hạng Long sắp không trụ nổi.
Vài chục nhân vật quan trọng trong hoàng tộc Hạng thị của Bắc Yên đang tụ tập trong cung điện. Hạng Long nằm trên giường, hơi thở đã yếu tới cực hạn, vài thái y luống cuống chân tay, mệt tới mức mồ hôi đầy đầu nhưng không dám ngừng nghỉ, chỉ sợ sơ sót một chút là bị kéo đi chôn cùng.
Nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong số hoàng tộc Bắc Yên ở đây, trừ em trai ruột hận thù Hạng Long ra, những người khác không có vẻ đau buồn gì, thậm chí cực kỳ hờ hững.
Hoàng đế và hoàng tộc là hai khái niệm khác biệt.
Trên đất Bắc Yên này, chỉ có trực hệ của Hạng Long mới có thể nhận được hoàng vị, cho dù người trong trực hệ của hắn đều là rác rưởi, vậy tên rác rưởi đó cũng được đưa lên tiếp quản hoàng vị, vì bọn họ mới là trực hệ.
Còn những người khác trong hoàng tộc Bắc Yên tuy cũng từng là trực hệ, nhưng từ khi tổ tiên bo bị cắt đất phong hầu, bọn họ chỉ là người trong hoàng tộc Hạng gia.
Đối với bọn họ mà nói, cái gọi là hoàng triều càng giống một thế gia hơn.
Bọn họ liều mạng cho hoàng triều Hạng gia, cống hiến sức lực. Còn hoàng đế thì giữ vững điạ vị của mình, dùng toàn bộ lực lượng hoàng triều để nuôi dưỡng bọn họ, quan hệ giữa đôi bên chỉ đơn giản như vậy.
Cho nên thấy Hạng Long sắp từ trần, bọn họ không vui không buồn, chỉ cần hoàng đế tiếp theo đăng cơ vẫn cấp cho họ đủ lợi ích là được.
Nhưng bọn họ không đau buồn không nghĩa là Hạng Sùng không đau buồn.
Xưa nay Hạng Sùng không phải người máu lạnh, cho nên khi thấy Hạng Long tranh đoạt hoàng vị với đại ca, hắn rất đau lòng, cũng rất thù hận Hạng Long. Nhưng bây giờ tận mắt thấy Hạng Long sắp chết, tuy hắn vẫn hận Hạng Long, nhưng cũng rất thương tâm.
Sau khi bận rộn cả nửa ngày, đám thái y liếc nhau, đành nói với Hạng Sùng: “Vương gia, chúng thần đã dốc hết sức lực, bệ hạ dầu hết đèn tắt, tinh thần đã bắt đầu tiêu tán, thuốc cũng không chữa được, cho dù có cửu chuyển thần đan cũng vô dụng.”
“Có thể giúp hoàng huynh nói vài lời không?” Hạng Sùng cố nén bi thương trong lòng nói.
Một thái y trong số đó gật đầu nói: “Chuyện này thì có thể, nhưng cưỡng ép kích thích tinh thần của bệ hạ sẽ khiến tinh thần bệ hạ tiêu tán nhanh hơn.”
Hạng Sùng chần chừ một lát nhưng vẫn gật đầu nói: “Được rồi, để hoàng huynh lưu lại vài lời cuối cùng.”
Thái y kia gật nhẹ đầu, cầm châm bạc đâm vào mấy đại huyệt trên người Hạng Long. Hạng Long vốn như người sắp chết ho khan hai tiếng, ánh mắt vô thần nhìn sang phía Hạng Sùng, khóe miệng nhếch lên một chút, nói yếu ớt: “Rốt cuộc ngươi cũng gọi ta là hoàng huynh lần nữa.”
Nghe Hạng Long nói câu đầu tiên như vậy, con mắt Hạng Sùng lập tức đỏ lên.
“Hoàng huynh, ngươi còn gì muốn nói không?” Hạng Sùng nắm tay Hạng Long hỏi.
Hạng Long lắc đầu hư nhược nói: “Đã bố trí hết rồi, không còn gì để nói. Trẫm đã cố gắng hết sức, đợi sau khi Xung Nhi lên ngôi phải dựa vào chính nó.”
Nói đến đây, Hạng Long đột nhiên nắm chặt lấy tay Hạng Sùng, như dùng hết tất cả sức lực, thốt lên những lời cuối cùng: “Trẫm không cam lòng! Nhưng cũng không hối hận!”
Dứt lời, sinh cơ trên người Hạng Long hoàn toàn tiêu tán, Hạng Sùng không nhịn được, nước mắt trào ra.
"Hoàng huynh!"
Cuộc đời Hạng Long đầy thị phi công tội, khó mà nói rõ.
Là người anh người em, hắn giết huynh trưởng đoạt vị, ra tay với anh trai ruột thịt cùng mẹ mà không hề chùn tay, có thể nói máu lạnh tới cực điểm.
Là người cha, hắn bận rộn quốc gia đại sự, thậm chí Hạng Xung mà hắn yêu chiều nhất cũng không được hắn dạy bảo mấy, thậm chí còn khiến các con mình mâu thuẫn, huynh đệ bất hòa.
Nhưng là hoàng đế Bắc Yên, hắn lại là người hợp lệ, thậm chí có thể nói là ưu tú.
Bắc Yên vốn chỉ là nước nhỏ trong thiên hạ rộng lớn này, nếu không có Hạng Long, cho dù Đông Tề có một hoàng đế kém cỏi, với diện tích của Đông Tề hoàn toàn có thể quét hang bốn phía, trực tiếp hủy diệt các tiểu quốc trong thiên hạ, thống nhất giang sơn.
Nhưng chính vì có Bắc Yên, có Hạng Long, hắn liên kết võ lâm Bắc Yên, liên hợp với Tây Sở, liên hợp với mọi thế lực có thể, cuối cùng chặn được con đường khuếch trương của Đông Tề, tạo thành thế chân vạc ngày hôm nay.
Hắn không cam lòng là vì hôm nay đế vương trong thiên hạ đều là loại tầm thường. Chỉ cần cho hắn thời gian, Đông Tề không thể càn quét bốn phương nhưng hắn có thể! Đông Tề chưa thể thống nhất thiên hạ, nhưng hắn có thể!
Hắn không hối hận là vì tuy Hạng Long bị ngàn vạn người phỉ nhổ, tuy bị em trai ruột căm thù cả đời, nhưng nếu để hắn lựa chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn như vậy.
Thị phi công tội lưu lại cho đời sau bình luận, dù sao đời này Hạng Long không hối hận!
Bắc Yên, năm Chiêu Võ thứ sáu mươi hai, Hạng Long băng hà.
Trước khi Hạng Long chết, Bắc Yên trải qua một thời gian yên bình, nhưng sau khi hắn chết, sóng ngầm đã nổi cuồn cuộn khắp Bắc Yên.
Trước khi chết Hạng Long không gọi bất cứ hoàng tử nào đến. Di chiếu của hắn đã được viết song từ trước, nếu không có gì bất ngờ, tiếp theo là Hạng Xung lên ngôi. Nhưng mọi chuyện liệu có thuận lợi như vậy?
Trong cung thái tử, Hạng Xung cũng đau buồn, nhưng phần lớn cảm xúc là vui mừng, rốt cuộc ngày này cũng đến!
Trong phủ của Hạng Lê, sau khi nghe tin này hắn tự giam mình trong một căn phòng tối, không gặp bất cứ ai.
Cuối cùng thời khắc này cũng tới. Thắng, hắn sẽ lên tới đỉnh cao, bại, chẳng thà hắn tự sát luôn, thậm chí Hạng Xung sẽ khiến hắn chết rất khó coi.
Trong Trấn Võ Đường, Sở Hưu mặt không biểu cảm, vì y đã tính toán ngày này rất lâu rồi, thắng thua thành bại phải xem lần này!
Sau khi Hạng Long băng hà, đương nhiên phải cử thành tang lễ trước đã.
Sau tang lễ mới là nghi thức đăng cơ của Hạng Xung.
Trong hoàng cung, hoàng tộc, quân đội Bắc Yên và giới quyền quý đều có mặt đầy đủ.
Sở Hưu thân là đại đô đốc của Trấn Võ Đường, đương nhiên đứng ở vị trí cao nhất.
Thậm chí ngoài những người lệ thuộc vào triều đình, cả Tịch Vân Tử, Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn và Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự cũng tới.
Nhưng hai bên vẫn còn thương tích, đến đây chỉ là để tham dự lễ tang, còn căm thù lẫn nhau.
Còn chưa công bố hoàng vị, trên đài cao một lão già râu tóc bạc trắng được những người khác đỡ lên, chậm rãi mở di chiếu của Hạng Long.
Hắn là người trong thế hệ già nhất của hoàng tộc Hạng thị, tuy thực lực không ra sao, thậm chí tuổi thọ cũng sắp cạn, nhưng trường hợp này vẫn phải nhờ hắn chủ trì.
Hạng Xung quỳ dưới đất, hắn thân là thập tam hoàng tử nhưng lại quỳ đầu tiên, ánh mắt những hoàng tử khác nhìn về phái Hạng Xung có vẻ rất phức tạp.
Tuy trước đây vị thập tam hoàng tử này rất đặc biệt, được Hạng Long yêu mến nhất, nhưng không ai ngờ cuối cùng người leo lên hoàng vị lại là hắn.
Đương nhiên ngoài ghen ghét ra, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì khác.