Trong số con cái của Hạng Long, trước đây ưu thế của Hạng Lê là lớn nhất, cho dù Hạng Lê không được hoàng vị thì cũng không tới phiên bọn họ. Cho nên những hoàng tử ở đây chỉ ghen tị chứ không căm thù.
Còn lúc này tuy Hạng Xung vẫn cúi đầu nhưng trong mắt hắn chỉ có một thứ, đó là ghế rồng lóng lánh ánh vàng kia, là vị trí sắp thuộc về hắn!
Tuy ghế rồng kia không dễ nhìn, cũng không hoa lệ, thậm chí nó được sử dụng quanh năm suốt tháng nên một số hoa văn đã bị mài mòn.
Nhưng vị trí này lại đại diện cho quyền thế, cho quyền lực đế vương khống chế toàn bộ Bắc Yên!
Trước đây nó chỉ nằm trong giấc mơ, còn bây giờ giấc mơ xuất hiện trong hiện thực, hỏi làm sao Hạng Xung không căng thẳng cho được? Bây giờ hắn đã căng thẳng tới mức khẽ run rẩy.
Vị lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị đứng dầu, giọng nói như dùng hết sức lực nhưng lại trầm trầm có lực: “Hạng Xung, bệ hạ đã băng hà. Trước khi ra đi ngài đã lập ngươi làm thái tử, hy vọng ngươi không làm ngài thất vọng.
Trong tam quốc đương thời, Bắc Yên ta không chiếm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng được bệ hạ dẫn dắt, giữ gìn được giang sơn này.
Bây giờ bệ hạ đã đi, tiếp đó gánh nặng sẽ đặt lên người của ngươi. Ngươi có tự tin không?”
Hạng Xung vội vàng cúi người nói: “Đương nhiên ta tự tin, trước di mệnh của phụ hoàng, chắc chắn bản cung sẽ kế thừa di chỉ của phụ hoàng, dẫn đắt Bắc Yên, càn quét bốn phương, thống nhất Trung Nguyên!”
Lão tổ của hoàng tộc Hạng thị gật nhẹ đầu, đang định tuyên đọc di chiếu của Hạng Xung, để Hạng Xung chính thức đăng cơ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói không hợp thời lại vang lên: “Thái tử điện hạ tự tin, nhưng ta lại không tin.
Càn quét bốn phương? Ta sợ là thái tử điện hạ đăng cơ chưa được mấy năm Bắc Yên đã bị ngươi làm cho sụp đổ!”
Mọi người ở đây cùng ngẩng đầu lên nhìn vê một hướng.
Sở Hưu vẫn thản nhiên đứng ra, không chút e ngại, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Thủ Chân Tử và Hư Ngôn cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau một cái?
Sở Hưu nổi điên rồi à? Y ngang nhiên phản đối Hạng Xung đăng cơ, nhúng tay vào sự vụ trong hoàng tộc Bắc Yên, làm vậy là đối địch với toàn bộ triều đình Bắc Yên!
Hạng Sùng phẫn nộ quát: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Đây là đại điển đăng cơ của triều đình, không phải nơi cho ngươi phát ngôn bừa bãi! Ngươi định tạo phản hay sao?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Tạo phản? Vương gia, hoàng tộc Hạng thị các ngươi là hoàng tộc Bắc Yên, là người khống chế cả Bắc Yên. Nhưng đừng quên chúng ta cũng sinh sống ở Bắc Yên, cũng là một bộ phận của Bắc Yên!
Ta làm vậy không phải tạo phản. Khi bệ hạ còn sống, tuy ta và bệ hạ có một số suy nghĩ không hợp nhau, nhưng ngươi có thấy ta nói nửa chữ không nào không?
Bệ hạ là hùng chủ thế hệ này, Bắc Yên nằm trong tay người thì chúng ta đều yên tâm.
Nhưng vị thái tử điện hạ này không phải đế vương hợp lệ, hắn khống chế Bắc Yên sẽ là một tai họa.
Ta không muốn tạo phản, cũng không thể tạo phản. Chỉ có điều, ta muốn mời chư vị suy nghĩ kỹ càng, người như vậy có thích hợp kế vị đại thống hay không?
Trước khi chết bệ hạ đã mờ mắt, không thấy rõ lòng người nên mới chọn một kẻ như vậy.
Một đế vương hợp lệ có thể dẫn dắt Bắc Yên từ một nước nhỏ tới mức ngang hàng với Đông Tề như bây giờ.
Nhưng một đế vương không hợp lệ thì sao? Đó là một tai nạn!
Chư vị đừng quên chuyện họ Lữ thay họ Khương ở Đông Tề.
Hoàng đế có thể họ Hạng, nhưng chưa chắc đã phải là Hạng Xung!”
Thật ra Hạng Sùng cũng không ngạc nhiên khi thấy Sở Hưu đột nhiên nhảy ra gây chuyện.
Vì Hạng Long đã nói từ trước, chắc chắn Sở Hưu sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng không sao, chỉ mình Sở Hưu còn chưa thể rung chuyển toàn bộ triều đình Bắc Yên, cho dù hắn kéo cả nhánh Ẩn Ma ra cũng chẳng sao.
Hạng Long dẫn hai nhánh Đạo Phật tới vốn là để đề phòng Sở Hưu.
Nhưng lúc này nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện họ Lữ thay họ Khương ở Đông Tề, tất cả hoàng tộc Bắc Yên đều biến sắc.
Có thể nói chuyện này là một cấm kỵ, cấm kỵ trong tất cả hoàng tộc.
Trong quá khứ chuyện tranh đoạt hoàng vị chỉ là giữa những người trực hệ với nhau. Cả hoàng tộc họ Hạng lẫn hoàng tộc của quốc gia khác đều không ngăn cản chuyện này.
Tranh đoạt hoàng vị có máu chảy không? Chỉ có người chém giết đẫm máu đoạt được hoàng vị mới là đế vương kiệt xuất.
Đương nhiên cũng có lúc không thấy máu, nhưng như vậy chỉ có hai tình huống, một là người đoạt được hoàng vị quá mạnh, nhưng người khác không tự tin để cạnh tranh.
Còn trường hợp khác là thế hệ này mọi người đều quá kém cỏi, kém tới mức không đánh nổi.
Cho nên đối với hoàng thất mà nói, đoạt vị rất bình thường, lúc trước khi Hạng Long giết đại ca của mình để đoạt lấy hoàng vị, vị lão tổ hoàng tộc Hạng thị đang chuẩn bị đọc di chiếu thậm chí không hề tham dự, không nói tới nửa câu.
Chỉ khi đại cục đã định, Hạng Long giải quyết hết các đối thủ cạnh tranh, hắn mới ra mặt chủ trì một số nghi thức đăng cơ của Hạng Long, đọc vài thứ linh tinh, coi như một linh vật.
Chuyện tranh đoạt hoàng vị này có đánh kịch liệt tới đâu, tanh máu tới mức nào, cũng là người trong dòng họ của bọn họ tranh đoạt. Còn chuyện ở Đông Tề thì hay rồi, thuộc hạ trực tiếp đổi một hoàng đế, Đông Tề to lớn cũng thay đổi quốc tính, chuyện này khiến người ta khó mà chấp nhận nổi
Bây giờ Sở Hưu nói như vậy là có ý gì? Hạng Sùng lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định để Bắc Yên này mang họ Sở à?”
Hạng Xung còn trực tiếp nhảy ra quát lớn: “Người đâu! Bắt tên Sở Hưu này lại cho ta! Giam tên loạn thần tặc tử này lại!”
Lúc này Hạng Xung đã cực kỳ thù hận Sở Hưu.
Vốn mình đã chuẩn bị đăng cơ, kết quả tên này còn nhảy ra gây chuyện, nên giết, đúng là nên giết quách đi!
Lúc này Hạng Xung đã là thái tử, đương nhiên lời nói cũng rất có tác dụng.
Một loạt cường giả Cung Phụng Đường của hoàng thất bước ra từ đâu không biết, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu và người của Trấn Võ Đường, thần sắc lạnh lùng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sao nào? Không để ta nói vài câu được à?
Vương gia, không phải ta muốn Bắc Yên mang họ Sở, ta không hứng thú gì với giang sơn của Hạng gia.
Hôm nay ta chỉ muốn nói với vương gia, tuy Hạng Xung được bệ hạ lựa chọn, nhưng không phải quyết định nào của bệ hạ cũng đúng.
Ít nhất về người thừa kế, hắn đã sai, sai hoàn toàn!
Cung Phụng Đường của hoàng thất vẫn luôn nằm dưới quản lý của ngài, nhưng ngài đừng quên gần đây Hạng Xung đã xếp người vào Cung Phụng Đường hoàng thất.
Nhược điểm lớn nhất của Hạng Xung chính là thiếu bao dung! Hắn còn không tin tưởng vị hoàng thúc là ngài, vậy hắn tin ai?
Bắc Cung địa tướng quân, chẳng lẽ chư vị không thể hiện thái độ à?”
Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Bắc Cung Bách Lý hơi đổi.
Hôm nay nếu Sở Hưu không đứng ra nói chuyện, bọn họ cũng không nhiều lời.
Nhưng Hạng Xung nhúng tay vào quyền lực của bọn họ, chuyện này luôn như một mũi gai cắm vào đáy lòng bọn họ.
Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi kỵ người.