Hạng Xung không thể tưởng tượng được chuyện Ngũ Ương đạo nhân phản bội, hắn đờ ra tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, mang đầy căm hận.
Hắn tự nhận là mình đã đối xử với Ngũ Ương đạo nhân như tâm phúc, kết quả bây giờ Ngũ Ương đạo nhân lại phản bội hắn!
Những người khác cũng không khỏi bất ngờ, sao Ngũ Ương đạo nhân cũng cấu kết với Sở Hưu?
Tương tự như Bắc Cung Bách Lý, mọi người ở đây đều không lạ gì Ngũ Ương đạo nhân, đối phương đã ở Bắc Yên vài chục năm.
Nhớ khi xưa Sở Hưu vừa tới Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân còn đánh một trận với Sở Hưu vì quyền lực ở Trấn Võ Đường. Tuy Ngũ Ương đạo nhân chịu thiệt, nhưng vì sao hai người này lại cấu kết?
Hạng Xung như nghĩ ra điều gì, căm tức nhìn Ngũ Ương đạo nhân: “Nói vậy tất cả những người ngươi tìm tới đều là gián điệp phản bội!”
Ngũ Ương đạo nhân lạnh nhạt nói: “Không thể dùng từ phản bội được, bọn họ chưa bao giờ trung thành với ngươi, làm gì có chuyện phản bội?”
Hạng Xung cắn răng, đột nhiên nói với đám người Bắc Cung Bách Lý: “Bắc Cung đại tướng quân, trước đó ta đã càn rỡ rồi. Những chuyện ta làm đều là vì tên Ngũ Ương đạo nhân kia mê hoặc!
Bây giờ mọi người cũng thấy rồi đó, những người ta bố trí ở chỗ các ngươi không phải tâm phúc của ta mà là gián điệp mà Sở Hưu phái tới!”
Nghe xong câu này tất cả mọi người ở đây lắc đầu, ngay cả những người trong hoàng tộc Hạng thị cũng cau mày.
Hạng Xung đã luống cuống, bối rối tới mức làm bừa rồi, chuyện như vậy mà hắn cũng dám nói.
Tuy bây giờ Sở Hưu đứng ra trắng trợn ủng hộ Hạng Lê đoạt vị, nhưng Hạng Xung vẫn là thái tử, vẫn là người thừa kế Bắc Yên.
Kết quả thái tử một nước lại xin lỗi và thỉnh cầu thần tử của mình, như vậy quá uất ức.
Tuy đối với những người có thực lực như Bắc Cung Bách Lý, năm xưa ngay cả Hạng Long cũng phải đối xử khách khí. Nhưng Hạng Long thân là đế vương, hắn chỉ trao đổi lợi ích với Bắc Cung Bách Lý chứ không phải cầu xin thần tử của mình.
Dáng vẻ hoảng hốt làm bừa của Hạng Xung bây giờ đúng là làm mất mặt Hạng thị.
Hơn nữa Hạng Xung còn nói gián điệp đều do Sở Hưu phái tới, không liên quan gì tới hắn, chuyện này càng nực cười.
Người sáng suốt ai chẳng nhìn ra, cho dù chuyện này là do Ngũ Ương đạo nhân mê hoặc, cho dù gián điệp đều là người của Sở Hưu, nhưng Hạng Xung nhà ngươi đã không phát hiện thì thôi còn coi bọn họ là tâm phúc. Thế này là gì? Là nhãn lực kém.
Hơn nữa khi đó ngươi đâu có biết bọn họ là gián điệp, kết quả bị người ta mê hoặc, ngươi đã đồng ý bố trí nhân thủ, đây không phải muốn tranh quyền đoạt lợi ư?
Vậy nếu những người này thật sự là tâm phúc của ngươi, ngươi xếp họ vào đoạt quyền là đương nhiên?
Hạng Xung không nói câu này còn đỡ, nói xong thì ấn tượng của đám người Bắc Cung Bách Lý về hắn lại càng tệ.
Sở Hưu nói với Hạng Lê: “Điện hạ, tới phiên ngươi, nói vài lời đi.”
Hạng Lê gật nhẹ đầu, hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp bước ra nói: “Hoàng thúc, ta vẫn luôn nghĩ rằng vị trí này là của ta. Bây giờ phụ hoàng trao cho Hạng Xung, ta không phục, cũng không cam lòng!
Bây giờ ngài tận mắt chứng kiến rồi đấy, rốt cuộc Hạng Xung là người ra sao.
Phụ hoàng làm việc anh minh thần võ, nhưng dù sao người cũng không phải thần. Người cũng có lúc làm sai!”
Hạng Sùng hừ lạnh nói: “Ý ngươi là để ngươi lên hoàng vị mới là chính xác?
Hạng Lê, ngươi cấu kết với Sở Hưu đoạt vị, không biết đã bán bao nhiêu lợi ích của Bắc Yên, ngươi tưởng ta là kẻ ngu chắc?”
Hạng Lê lắc đầu nói: “Hoàng thúc, xưa nay ta chưa từng bán rẻ lợi ích của Bắc Yên, ta chỉ hợp tác với Sở đại nhân mà thôi.
Ta đã nói rồi, những chuyện phụ hoàng đã làm chưa chắc đã đúng, đặc biệt là thời điểm cuối cùng, người còn dùng thủ đoạn để nhiều thế lực kiềm chế lẫn nhau. Đặt ở bây giờ, cách làm này đã vô dụng.
Chư vị đều biết thực lực và thế lực sau lưng Sở đại nhân. Ép Sở đại nhân làm phản chẳng bằng cùng nhau hợp tác!
Giang sơn là của Hạng gia ta, giang hồ là của Sở đại nhân.
Đến lúc đó hai bên liên thủ, Sở đại nhân thống lĩnh giang hồ Bắc Yên, cho dù Đông Tề có đánh tới thì Bắc Yên chúng ta vẫn có sức chống trả!”
“Ngươi không sợ tên Sở Hưu kia không tuân thủ lời hứa à?”
Hạng Lê gật đầu: “Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện chắc chắn trăm phần trăm?
Năm xưa phụ hoàng quyết định liên thủ với võ lâm Bắc Yên, chẳng phải cũng có cả đống người phản đối hay sao? Chưa thử thì làm sao biết được?
Hoàng thúc, lão tổ tông, các ngươi mới là rường cột của hoàng tộc Hạng thị, nêu ta làm sai, các ngươi chấp chưởng Cửu Long Ấn có thể phế bỏ ta bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ như vậy rồi mà các người còn lo lắng hay sao?”
Hạng Lê nói câu này rất thành khẩn, thậm chí đưa ra cả chuyện phế bỏ hoàng đế.
Hoàng đế Bắc Yên có thể bị phế bỏ, hơn nữa còn rất đơn giản.
Cửu Long Ấn là một trong những thủ đoạn chủ chốt của Bắc Yên, hoàng đế và Cửu Long Ấn liên hợp, có thể giao cho Cửu Long Ấn lực lượng long mạch, khiến uy lực của Cửu Long Ấn tăng cường.
Nhưng thân là hoàng đế, trước khi đăng cơ chỉ có một chút cơ sở võ đạo. Đợi tới khi lên ngôi ai cũng bỏ bê, vốn không thể khống chế Cửu Long Ấn, cho nên Cửu Long Ấn vẫn luôn nằm trong tay cường giả hoàng tộc Hạng thị.
Một khi phát hiện hoàng đế thế hệ này là loại ngu ngốc, có nguy cơ dẫn vương triều theo hướng suy yếu, hoàng tộc Hạng thị có thể biểu quyết xem nên phế bỏ hoàng đế hay không.
Kết quả của chuyện này là Cửu Long Ấn tạm thời mất hiệu lực, cho tới khi đế vương kế nhiệm đăng cơ mới có thể vận dụng Cửu Long Ấn, hơn nữa đế vương cũng phải là trực hệ Hạng thị mới được.
Quy củ này là tổ tiên khai quốc của Bắc Yên lập ra, từ khi chế tạo Cửu Long Ấn đã là như vậy, chính là để đề phòng hậu nhân ngu ngốc, làm cho Bắc Yên suy vong.
Chuyện này vẫn là mũi gai trong lòng các đời đế vương của Bắc Yên, lúc bình thường thậm chí không ai dám nhắc tới.
Đương nhiên hoàng tộc Hạng thị cũng không dám dùng quyền lực này một cách bất cẩn. Dù sao bọn họ đều là hoàng tộc, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Vô duyên vô cớ phế bỏ hoàng đế, khiến cho Cửu Long Ấn tạm thời mất hiệu lực, bản thân gặp nguy cơ. Như vậy là không đáng.
Bây giờ Hạng Lê đã tới bước đường cùng, hắn chỉ có hai con đường hoặc lên làm hoàng đế hoặc là chết. Vì vậy hắn bán hết giang hồ Bắc Yên cho Sở Hưu, lại giao cả tiền đồ sinh tử của mình cho hoàng tộc Hạng thị, không gì là không thể.
Sở Hưu nhìn Hạng Sùng nói: “Vương gia, Hạng Lê còn dám bố trí nhân thủ vào Cung Phụng Đường của hoàng thất, tranh quyền đoạt lợi. Có thể thấy rốt cuộc hắn suy nghĩ ra sao.
Đây là điển hình của nội đấu nội, ngoại đấu ngoại.
Thân là đế vương, ánh mắt không thể chỉ giới hạn trong một mẫu ba phần đất mà phải trải rộng ra khắp thiên hạ!
Chọn một kẻ như vậy làm người thừa kế của Bắc Yên, rốt cuộc có đáng hay không?
Di chiếu trong tay các ngươi, nói một câu thôi là hoàng vị của Bắc Yên có thể đổi chủ!”