Lúc này tất cả mọi người đang nhìn Hạng Sùng, Sở Hưu nói không sai, bây giờ mấu chốt trong tranh đoạt hoàng vị nằm ở chỗ Hạng Sùng.
Những thủ đoạn âm thầm của Sở Hưu đã khiến cho Hạng Xung đắc tội nặng nề với quân đội quyền quý Bắc Yên, hơn nữa, vừa rồi biểu hiện của Hạng Xung cũng khiến mọi người thất vọng.
Thân là đế vương, ngươi có thể bình thường, thậm chí bình thường như Lữ Hạo Xương của Đông Tề cũng không sao.
Trong hoàng triều phần lớn mọi người đều bất phàm, chỉ cần ngươi dám ủy quyền cho quan lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Nhưng vấn đề là tuy Hạng Xung không quá bình thường, nhưng lại thiếu suy nghĩ. Thiếu hụt này hết sức rõ ràng, loại người này lên làm hoàng đế rất dễ hỏng việc.
Trước mắt người duy nhất có thực lực đối kháng với bọn Sở Hưu là Cung Phụng Đường của hoàng thất, đây là lực lượng tinh nhuệ nhất của hoàng thất Bắc Yên.
Hơn nữa ngoài Cung Phụng Đường của hoàng thất, các cao thủ đại nội của Bắc Yên đều nằm dưới quản lý của Hạng Sùng, thậm chí Cửu Long Ấn cũng trong tay hắn.
Trước khi chết, chuyện duy nhất mà Hạng Long làm đúng là giao tất cả lực lượng trong tay mình cho Hạng Sùng.
Tuy trước đó Hạng Sùng rất căm thù vị hoàng huynh của mình, nhưng trong hoàng tộc Bắc Yên, Hạng Sùng là người duy nhất Hạng Long tin tưởng.
Bị mọi người nhìn vào, Hạng Sùng lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.
Hạng Xung ở bên cạnh nhìn hắn, căng thẳng tới cực điểm. Sở Hưu cũng đang nhìn hắn.
Thật ra cho dù Hạng Sùng lựa chọn thế nào, hắn cũng không thiệt.
Tay nắm Cung Phụng Đường của hoàng thất Bắc Yên, còn có những quyền lực mà Hạng Long trao cho hắn, thậm chí có thể nói hắn là người quyền thế nhất trong hoàng tộc Bắc Yên.
Vị lão tổ của Hạng gia chỉ có bối phận cao, coi như một biểu tượng. Còn về quyền thế, hắn không thể bằng Hạng Sùng.
Cho nên bất luận ai kế thừa hoàng vị, hắn có thể kê cao gối ngủ, không phải lo nghĩ gì.
Hơn nữa đúng là trong lòng Hạng Sùng rất bất mãn về Hạng Xung, những chuyện mà Hạng Xung làm đã chạm tới giới hạn của hắn.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh của Hạng Long trước lúc chết, nhớ tới lời nhắc nhở của hắn, Hạng Sùng lại không thể nói được thành lời.
Nửa ngày sau Hạng Sùng mới thở dài một tiếng nói: “Hạng Lê, Sở Hưu, thu tay lại đi. Tranh đoạt hoàng vị đã đổ nhiều máu lắm rồi.
Thế hệ của hoàng huynh đã rất thê thảm rồi, ta không muốn thấy đời sau tiếp tục như vậy.
Hạng Lê, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi sợ sau khi đăng cơ Hạng Xung sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Chuyện này thì ngươi có thể yên tâm. Ta cam đoan Hạng Xung sẽ tuyệt đối không động tới một sợi lông của ngươi.
Còn Sở Hưu, ta biết Trấn Võ Đường đã làm những gì cho Bắc Yên. Hoàng huynh là người quá đa nghi, trước khi chết hắn vẫn không bỏ được những thủ đoạn quyền mưu đó, cho nên mới hao hết tâm trí chèn ép Trấn Võ Đường của ngươi.
Chỉ cần Sở Hưu ngươi cam đoan Trấn Võ Đường sẽ không phản bội Bắc Yên, những thủ đoạn mà hoàng huynh đã bố trí để chèn ép Trấn Võ Đường sẽ vô hiệu. Cho dù Hạng Xung có đăng cơ, ta cũng cam đoan lợi ích của Trấn Võ Đường!”
Nghe Hạng Sùng nói vậy, Sở Hưu lại lắc đầu.
Trước khi đại điển đăng cơ diễn ra, Sở Hưu đã tính toán vô số lần, lập trường mỗi người sẽ ra sao, sẽ lựa chọn như thế nào, mình nên ứng phó ra sao, vân phân.
Có thể nói từ nãy đến giờ tất cả đều không khác mấy so với dự liệu của Sở Hưu. Điều duy nhất hắn tính sai là lựa chọn của Hạng Sùng.
Vì theo Sở Hưu, Hạng Sùng là người chí tình chí nghĩa, khác hẳn với Hạng Long, chưa chắc hắn đã tán thành kế hoạch mà Hạng Long bố trí.
Hơn nữa Hạng Xung cũng bố trí người vào Cung Phụng Đường của hoàng thất, thậm chí Hạng Sùng đích thân tới răn dạy, Hạng Xung cũng không coi ra gì, có thể nói đã đắc tội rất nặng với đối phương.
Nhưng dù thế nào Sở Hưu cũng không ngờ Hạng Sùng lại là kẻ chí tình chí nghĩa quá mức. Cho dù tình hình đến mức này rồi, hắn vẫn quyết định bảo vệ người thừa kế mà Hạng Long chỉ định.
Lựa chọn của Hạng Sùng có phần vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại không hề ngạc nhiên.
Trong tính toán của y vốn có đủ loại khả năng, Hạng Sùng lựa chọn tiếp tục thực hiện di chiếu, lập Hạng Xung làm thái tử, chuyện này Sở Hưu cũng đã tính đến.
Còn biện pháp giải quyết ư, rất đơn giản, đến lúc đọ thực lực rồi.
Tranh đoạt hoàng vị, làm gì có chuyện không chảy máu, không chết người?
Sở Hưu nhìn Hạng Sùng, lắc đầu nói: “Vương gia, có lúc ngài tưởng tượng mọi chuyện theo cách quá ngây thơ. Ngài nghĩ ngài bảo vệ được Hạng Lê?
Sau khi Hạng Xung leo lên hoàng vị, hắn sẽ thành người thế nào? Rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu quyền lực? Ai mà biết được?
Dù sao giết một người cũng dễ hơn bảo vệ một người.
Còn ngươi hứa hẹn với Trấn Võ Đường, ta cũng không tin.
Ta và Hạng Xung đã kết thù. Nếu đổi lại là ngươi làm hoàng đế, ngươi có chịu ngày ngày nhìn đối thủ một mất một còn đi qua đi lại trước mặt mình không? Dù sao ta cũng không chịu!”
Hạng Sùng trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi định nhúng tay vào tranh đoạt trong hoàng thất Bắc Yên à? Còn Hạng Lê, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng hoàng thúc mà đi tin người ngoài à?”
Sở Hưu lắc đầu: “Không phải ta nhúng tay vào tranh đoạt của hoàng thất, ta chỉ muốn tự vệ thôi.
Trấn Võ Đường là thế lực mà ta bỏ bao công sức, ta không muốn công sức đó phí hoài.”
Hạng Lê nhìn Hạng Sùng, lại nhìn Sở Hưu, khẽ cắn môi, tiếp tục chọn đứng sau lưng Sở Hưu.
Thật ra hắn chỉ mong giữ được mạng thôi, nếu trước đó Hạng Sùng nói sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng chẳng tới hợp tác với Sở Hưu.
Nhưng giờ phút này đã quá muộn, hai bên đã không nể mặt nhau, hơn nữa hắn cũng thấy được thế nào là thói đời ấm lạnh. Cho dù vị hoàng thúc này luôn miệng nói sẽ bảo vệ hắn, nhưng thật ra cũng không đáng tin cậy.
Mọi người đã thể hiện lập trường thật sự của mình, có địa vị và thực lực uy hiếp được Hạng Xung thì vị hoàng thúc này mới nói sẽ bảo vệ mình, sao trước kia hắn không nói?
Cuối cùng, tất cả phải dựa vào thực lực.
Nhưng bây giờ thế lực dưới tay hắn đã đi thì đi, giải tán thì giải tán, không còn bao nhiêu thực lực. Chỗ dựa duy nhất của hắn là Sở Hưu, không đứng về phía Sở Hưu, hắn còn đứng với ai?
Thấy cảnh này, Hạng Sùng hít một hơi thật sâu: “Được được được, vậy các ngươi đừng trách ta.
Muốn nhúng tay vào tranh đoạt trong hoàng thất Bắc Yên cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Sở Hưu, sau trận chiến hôm nay, Trấn Võ Đường của ngươi cũng chẳng còn đất dung thân ở Bắc Yên.
Còn Hạng Lê, chắc ngươi cũng hiểu kẻ thất bại trong tranh đoạt hoàng vị sẽ có kết cục ra sao. Khi đó cho dù ta muốn bảo vệ ngươi cũng không bảo vệ nổi! Động thủ!”
Sau khi Hạng Sùng dứt lời, vài trăm cường giả của Cung Phụng Đường hoàng thất đã bao vây toàn bộ đại điện.
“Hàn công công, Trương tướng quân!”
Hạng Sùng vừa dứt lời, Hàn công công trực tiếp gật đầu, vung tay, hơn mười lão thái giám toàn thân tỏa ra khí tức âm hàn bước ra, mỗi người đều là cường giả từ cảnh giới Chân Đan trở lên.
Đám thái giám đại nội này không thuộc về Cung Phụng Đường của hoàng thất, cũng không thuộc về hoàng tộc Bắc Yên mà là lực lượng riêng của Hạng Long, giờ đã được giao cho Hạng Sùng.