Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng là mùi máu tươi trong trí nhớ của ta, nhưng đây là mùi máu của võ giả trong trí nhớ của ta.
Máu của người bình thường sao lại ẩn chứa lực lượng cường đại như vậy được?”
Quản gia trung niên kia ảo não nói: “Hóa ra là vậy. Nhưng không phải ta không đủ hoàn hảo mà là ngươi quá mức kỳ quái. Ngươi là duy nhất mà ta gặp có hai ký ức hoàn toàn khác biệt.”
Lông mày Sở Hưu lập tức nhíu lại, hắn nói cái gì? Trong cơ thể mình có hai ký ức?
Kiếp trước không chỉ dính tới ký ức, nếu hắn nói mình có hai linh hồn, hay linh hồn không xứng đôi với cơ thể, mấy thứ này thì Sở Hưu còn hiểu.
Nhưng hắn lại nói mình có hai ký ức, chẳng lẽ mọi thứ của kiếp trước đều không có vết tích gì, chỉ có ký ức thôi sao? Chuyện này có vẻ rất giống một số khả năng mà Viên Cát từng phân tích cho Sở Hưu.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”
Sở Hưu không truy hỏi chuyện liên quan tới ký ức, y thấy hiếu kỳ về thứ trước mắt hơn.
Bây giờ tinh thần lực và nguyên thần của Sở Hưu đều cực kỳ cường đại, muốn y trúng chiêu đã khó lại càng khó.
Kết quả bây giờ Sở Hưu bất tri bất giác trúng chiêu, thậm chí ban đầu y chỉ cảm thấy bực bội, thiếu tự nhiên, nhưng không phát hiện có điểm nào không đúng.
Thứ khiến y thật sự tỉnh lại vẫn là máu tươi.
Tính cách kiếp trước và kiếp này của Sở Hưu chẳng khác nào hai người, ký ức kiếp trước đã sắp tan thành mây khói.
Kiếp trước chỉ biết nhẫn nhịn, dẫu bị người khác coi là rác rưởi, coi là tên công tử chỉ biết ăn chơi vui đùa, kẻ đó đã chết. Kiếp này đã có lúc nào Sở Hưu bị sỉ nhục như vậy?
Tính cách trong tiềm thức ảnh hưởng tới Sở Hưu, cho dù ảo ảnh này có chân thực đến đâu đi nữa cũng không ảnh hưởng được tiềm thức y. Cho nên thứ trước mắt không thể ngờ được Sở Hưu lại đột nhiên ra tay giết người, còn nhận ra điểm khác biệt trong máu tươi mà thoát khỏi ảo ảnh.
Vật kia nói: “Ta không phải thứ gì, ta là tâm ma.”
Sở Hưu sửng sốt, y không ngờ đối phương lại nói toạc ra như vậy.
“Tâm ma? Tâm ma của võ giả? Sao thứ này lại có thực tể, còn có cả ý thức?”
Đương nhiên Sở Hưu biết tâm ma, chỉ cần là võ giả, khi tu luyện đều phải đối diện với tâm ma của mình.
Nhưng đa số mọi người đều có thể trấn áp. Không trấn áp được thì hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc bị công pháp cắn trả.
Hoặc là hành động thường ngày càng lúc càng cực đoan, càng ngày càng khó khống chế bản tâm, gây ra rất nhiều lựa chọn sai lầm, tình hình sẽ càng lúc càng tệ.
Nhưng tâm ma vốn bắt nguồn từ võ giả, không có bản thân võ giả thì lấy đâu ra tâm ma?
Tâm ma kia nhún vai nói: “Ta cũng không biết thế này là thế nào. Có lẽ chủ nhân trước của ta chết ở đây từ tám ngàn năm trước.
Người chết hồn tiêu, tâm ma tan biến.
Nhưng dường như nơi này rất đặc biệt, cho nên ta không tan biến mà lưu lại ở đây.
Sau này thỉnh thoảng lại có người đi qua, chỉ cần đi vào nơi này là tâm ma của bọn họ sẽ xuất hiện.
Nhưng những tâm ma này không có ý thức như ta, ngược lại bị ta ăn. Ăn càng nhiều thì năng lực của ta càng mạnh, thậm chí có thể chủ động xâm nhập lòng người, bố trí khung cảnh.
Ngươi rất kỳ quái, ngươi có tâm ma nhưng tâm ma của ngươi và ngươi đã hòa thành một thể. Ngươi, chính là ma.”
Tâm ma này cực kỳ quái dị, chí ít Sở Hưu chưa từng nghe nói người đã chết mà tâm ma vẫn còn sống.
Nguyên Thủy Ma Quật này đúng là hết sức quỷ dị, ở đây tâm ma còn có thể lột xác thành một loại sinh linh.
Thậm chí Sở Hưu cũng không biết nên mô tả thứ này như thế nào, thậm chí nó còn không có thực thể, hay có thể nói cả tòa sơn cốc này chính là thực tể của nó.
Bây giờ Sở Hưu đã có thể thoát khỏi thứ này. Tâm ma chỉ là tâm ma, chỉ cần bản thân Sở Hưu không bị ảo ảnh trước mặt mê hoặc, y có thể phá tan nơi này, trở lại thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều với tính cách của Sở Hưu vốn là không có lợi thì không chịu làm, tất cả mọi thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật đều được hình thành tự nhiên, cho nên người khác thì thấy những thứ này cực kỳ nguy hiểm, nhưng thực tế không biết chừng sẽ có tác dụng gì đó.
Ví dụ như gốc cây quỷ dị ăn thịt người kia, tuy những trái cây trông như đầu người cực kỳ ma quái, nhưng nếu luyện chế chúng thành đan dược thì sao? Liệu có hiệu quả đặc biệt nào không?
Trước đó Sở Hưu còn định đem thứ này về để Phong Bất Bình nghiên cứu, nhưng đám người Thuần Dương Đạo Môn động thủ quá nhanh, đã đốt trọi gốc cây đó.
Tâm ma trước mặt cũng vậy, nếu mình mang nó ra ngoài, liệu nó có tác dụng khác không?
Sở Hưu đã gặp rất nhiều thứ kỳ quái, cũng đã thấy một số sinh linh phi nhân, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy tâm ma thông minh như vậy, thậm chí có thể giao lưu như người bình thường.
Sắc mặt tâm ma kia đột nhiên thay đổi: “Ngươi đúng là quái thai, ma tính sâu nặng, thậm chí còn có ý đồ với cả ta!”
Nơi này là ảo ảnh do tâm ma tạo ra, Sở Hưu nghĩ cái gì thì nó cũng cảm giác được.
Chỉ có điều bao năm qua, vốn không có ai nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Tuy trong lòng mỗi người đều có tâm ma, nhưng một số người tâm chí kiên định có thể chịu đựng được, không bị tâm ma ăn mòn. Cho nên đại đa số những người đi ngang qua sơn cốc này vẫn còn sống.
Nhưng cho dù những người sống sót rời khỏi sơn cốc, sau khi thoát khỏi ảo ảnh của tâm ma là lập tức bỏ trốn, chỉ một lòng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Có ai như Sở Hưu, đã không đi còn có ý đồ với hắn.
Tâm ma hừ lạnh nói: “Nhưng ngươi cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Vô dụng thôi, tự ta còn không ra được, làm sao ngươi mang ta ra ngoài được? Ta không nhốt được ngươi, cùng lắm thì đi ăn người khác thôi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không thể mang bản thể của ngươi ra nhưng mang một bộ phận thì vẫn được. Tâm ma vô hình vô tướng, vậy vĩnh viễn lưu lại trong tâm của ta đi.”
Tâm ma thầm hô không ổn, nhưng một khắc sau ảo ảnh đã trực tiếp sụp đổ, nội lực chân hỏa vô biên vô tận bao phủ nơi này, trực tiếp ép tâm ma vào góc trong cùng của đầu óc Sở Hưu.
Thấy cảnh này, tâm ma sợ tới choáng váng. Nó thật sự không ngờ Sở Hưu còn chơi chiêu này.
Tất cả ký ức và tri thức của nó đều là hấp thu từ các võ giả, nhưng tình huống như Sở Hưu có thể nói là có một không hai.
Nội lực chân hỏa có thể rèn luyện nguyên thần, đương nhiên cũng có thể giam cầm loại lực lượng tinh thần lực như tâm ma.
Nhưng võ giả bình thường sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần sẽ không còn nội lực chân hỏa.
Nhưng Sở Hưu thì khác, y tu luyện chân hỏa luyện thân, thi thoảng lại cần dùng chân hỏa trong cơ thể rèn luyện bản thân.
Có thể nói, đương thời chỉ có Sở Hưu và Trần Thanh Đế mới có thể dùng phương thức này vây khốn tâm ma.
Sau khi vây khốn tâm ma, Sở Hưu trực tiếp dùng lực lượng nguyên thần xé tan ảo ảnh, rời khỏi nơi này.
Tâm ma vô hình vô chất, Sở Hưu chỉ bao vây được một bộ phận, những người khác vẫn đang chìm trong ảo ảnh.