Côn Luân Ma Chủ

Chương 1289. Tâm ma




Vốn dĩ Sở Hưu cho rằng mình là người đầu tiên xuyên qua ảo ảnh, ai ngờ lại ngoài dự liệu của y. Vị Khánh tiền bối của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn nhanh hơn y, cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Sau khi thấy Sở Hưu, vị Khánh tiền bối hơi ngạc nhiên, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại thoát khỏi ảo ảnh nhanh chóng như vậy.

Người trong Ma đạo giết chóc quá nhiều, hơn nữa đa số có tính cách cực đoan, càng dễ gặp tâm ma.

Còn hắn là người sắp xuống mồ, có gì mà không nghĩ thoáng cho được? Cho nên không bị tâm ma ảnh hưởng.

Hắn thấy Sở Hưu mới từng đó tuổi mà đã là hung đồ Ma đạo danh chấn giang hồ, chắc chắn tâm ma của y rất mạnh, không ngờ y lại thoát khỏi tâm ma nhanh chóng như vậy.

Nhưng vị Khánh tiền bối này cũng không nhiều lời, tay hắn niết Lôi Ấn, ngay chớp mắt sau lôi quanh lấp loáng giữa sơn cốc u tối này.

Trong sơn cốc, mọi người nghe tiếng sấm nổ, đa số đều tỉnh táo lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bốn phía.

Khánh tiền bối phóng thích Lôi Ấn ở bên cạnh mình, bọn Sở Hưu đã ra xa nên không tỉnh lại.

Thấy sắc mặt Mai Khinh Liên và đám người Lục Giang Hà có vẻ không đúng, hiển nhiên đã chìm rất sâu, Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp niết ấn pháp. Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đã tạo thành cơn bão tinh thần càn quét qua, đánh thức mọi người. Ai nấy vội vàng ra khỏi sơn cốc.

Sau khi hoàn toàn thoát khỏi sơn cốc quỷ dị kia, mọi người mới thở phào một hơi, ai nấy sắc mặt sợ hãi.

Tâm ma vô thanh vô thức ăn mòn sâu tận trong nội tâm bọn họ, không ai ngờ được chuyện này, ngay cả vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền như Lăng Vân Tử cũng trúng chiêu.

Dù sao cảnh giới là cảnh giới, tâm ma là tâm ma, tuy Lăng Vân Tử là Thiên Địa Thông Huyền nhưng hắn không nhìn thoáng được như vị Khánh tiền bối kia.

Đương nhiên nếu bị nhốt tới cuối cùng, hắn cũng trong số những người thoát khỏi trói buộc của ảo ảnh.

Đừng nên coi thường những võ giả ở đây, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, bọn họ đều là cường giả tinh nhuệ. Có lẽ bọn họ phải tốn thời gian dài hơn Sở Hưu và Khánh tiền bối nhưng dù sao ảo ảnh cũng không được hoàn hảo, tâm ma cũng chỉ là tâm ma chứ không phải bản thân bọn họ. Thời gian dài, chắc chắn sẽ có người phát hiện không đúng.

Lúc này rời khỏi sơn cốc, Sở Hưu cũng thu hồi nội lực chân hỏa trong đầu.

Y phát hiện liên kết giữa tâm ma và lực lượng trong sơn cốc đã bị chặt đứt, một bộ phận của đối phương cũng bị mình “mang đi”.

Lúc này tâm ma đã từ lão quản gia biến thành một làn sương đen mờ ảo, âm thanh của nó không hề phẫn nộ, chỉ có vẻ ngạc nhiên.

“Không ngờ ngươi lại mang được một bộ phận của ta đi.

Nhưng như vậy cũng tốt, từ khi ra đời đến giờ ta chưa từng thấy phong cảnh nơi khác, xem càng nhiều, không chừng ảo ảnh của ta sẽ càng hoàn hảo.”

“Ngươi còn đang nghĩ chuyện này? E là sau này ngươi không còn cơ hội. Đúng rồi, năm trăm năm trước ngươi có thấy một võ giả cũng xuất thân Ma đạo tới đây hay không? Thực lực của hắn rất mạnh, là người mạnh nhất mà ngươi từng gặp từ khi sinh ra đến giờ.”

Tuy tâm ma sinh ra trong cơ thể con người nhưng nó không phải sinh linh, không có vui mừng hay phẫn nộ. Cuốn người ta vào trong ảo ảnh rồi hấp thu tâm ma chỉ là một hành động bản năng, thậm chí nói chuyện với nó không cần xã giao quanh co lòng vòng, cứ hỏi thẳng là được.

Quả nhiên tâm ma không cần suy nghĩ đã nói ngay: “Ta đã từng thấy, đó cũng là một người kỳ quái.

Ta từng đi vào tâm cảnh của hắn nhưng lại phát hiện hắn không có tâm ma. Thậm chí ta đi vào nơi sâu nhất trong tâm cảnh của hắn mà không tìm ra một sơ hở nào, không chiếm được bất cứ ký ức nào, đành phải từ bỏ.”

Nghe nó nói như vậy, Sở Hưu càng sửng sốt. Chẳng lẽ từ lúc đó tu vi tâm cảnh của Độc Cô Duy Ngã đã đạt tới trình độ như vậy? Ngay cả lực lượng của tâm ma cũng không thể ảnh hưởng tới hắn?

Lúc này còn có những người khác, Sở Hưu không tiếp tục thảo luận với tâm ma về chuyện này mà trực tiếp dẫn mọi người tiếp tục thăm dò về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước thì một chấn động ma khí cường đại đã lan tới.

Mọi người ở đây đều biến sắc, lập tức phân tán ra, đi thẳng theo hướng đó.

Không tới nửa canh giờ, một đầm lầy đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Điểm kỳ dị nhất là trong đầm lầy có từng sợi xích màu đen, nhưng nhìn kỹ lại thì đó là từng cột đá nhô lên, bên trên phủ kín hoa văn kỳ dị, tựa như xích sắt, nó lan ra bốn phía, không thấy được biên giới.

Những cốt đá kia được hình thành tự nhiên nhưng không biết tình cờ hay ra sao, những cột đá xích sắt này đã tạo thành một trận pháp thiên nhiên hết sức kỳ quái, không ngừng hấp thu lực lượng từ những nơi chưa biết, bổ sung vào trong đầm nước.

Có bài học lần trước, lần này mọi người cẩn thận hơn nhiều, kiểm tra một lượt, xác định không có gì dị thường rồi mới đi tới bên cạnh đầm nước, nhìn xuống bên dưới. Vừa nhìn, mọi người lập tức giật nảy mình.

Chỉ thấy dưới đáy đầm nước đã bị ma khí phủ kín, bên dưới lại có một ô nhỏ, bên trong ô nhỏ đó lại có hơn mười võ giả đang bị nhốt. Có người cạo trọc đầu, có người mặc đạo bào, còn có một số là võ giả Ma đạo. Tất cả đều bị nhốt ở đây.

Bên dưới đầm nước, bọn họ như bị che giấu cảm giác, không ai phát hiện bên trên đầm nước có người, mãi tới lúc có ai đó vô thức nhìn lên trên, người kia mới kích động hét lớn: “Tám trăm năm! Rốt cuộc cũng có người đến rồi!”

Vừa nghe câu này, những người bên dưới đầm nước lập tức kích động nhìn lên, ai nấy kêu la: “Mau tìm tới ngọn nguồn, chặt đứt Nguyên Thủy Ma Văn! Cứu chúng ta ra!”

Nhưng những người ở đây bất luận Sở Hưu hay người của Thuần Dương Đạo Môn đều không có hành động gì, chỉ quan sát bọn họ không chớp mắt.

Trong Nguyên Thủy Ma Quật khắp nơi đều là nguy cơ, bọn họ vừa tiếp xúc với những chuyện quỷ dị như vậy, ai dám tùy tiện phóng thích đám người không rõ lai lịch? Có trời mới biết rốt cuộc bọn họ là người hay là thứ gì.

Hơn nữa trong đầm nước còn có ma khí cường đại che đậy, ngay cả cảm giác của bọn họ cũng bị ngăn cách, khiến bọn họ không thể kiểm tra khí tức những người bên dưới.

Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự cau mày nói: “Chư vị, tạm thời đừng vội. Rốt cuộc vì sao các ngươi lại bị nhốt ở đây?”

Một võ giả cầm kiếm trong đó thấy bọn họ còn không làm gì, không khỏi tức tối quát lớn: “Chúng ta là tổ tông của các người!”