Tuy Hư Ngôn xuất thân Kim Cương Viện nhưng thật ra hắn là người tốt tính trong Đại Quang Minh Tự.
Nhưng cho dù tính tình có tốt đến đâu đi nữa, có người chỉ vào mặt hắn nói ta là tổ tông của ngươi, hắn cũng chẳng chịu được.
Cho nên lúc này sắc mặt Hư Ngôn đã đen kịt, nhưng một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng trông đó lại cười khổ một tiếng rồi nói: “Kim thí chủ vội quá nên không nói rõ ràng. Nói chính xác hơn thì chúng ta thật sự là tiền bối của các người.
Nếu trong số các người có Cửu Đại Thế Gia thì có gọi bọn họ là tổ tông cũng không phải là sai.
A Di Đà Phật, tuy bây giờ năng lực cảm giác của bần tăng đã bị che khuất nhưng nếu bần tăng không đoán sai, chắc ngươi là người của Kim Cương Viện, tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đúng không?”
Hư Ngôn cau mày nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Lão hòa thượng kia thở dài một tiếng nói: “Bần tăng pháp hiệu Viên Quảng.”
Vừa nghe câu này, Hư Ngôn đầu tiên sửng sốt, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, la lên thất thanh: “Tổ sư bối tự chữ Viên? Nhưng vị tổ sư bối phận chữ Viên cuối cùng đã viên tích tám trăm năm trước rồi!”
Hòa thượng Viên Quảng kia cười khổ một tiếng rồi nói: “Tám trăm năm à, thời gian cũng khoảng như vậy. Thật không ngờ chúng ta bị nhốt tới tám trăm năm mà còn không phát điên, đúng là kỳ tích.”
Nghe đối phương thừa nhận nhưng Hư Ngôn vẫn thấy nghi ngờ.
Sống tám trăm năm? Cho dù chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không sống lâu như vậy, e là thứ quỷ dị gì đó ở bên dưới đánh cắp ký ức trong lòng bọn họ.
Hư Ngôn còn chưa nói gì, hòa thượng Viên Quảng kia đã cười khổ một tiếng: “Các ngươi đúng là cẩn thận, cẩn thận hơn đám người bần tăng nhiều. Nếu lúc trước chúng ta cũng như các ngươi, có lẽ đã không rơi vào tình cảnh này.”
Sau đó, hòa thượng Viên Quảng kia nói thẳng vài bí mật liên quan tới Đại Quang Minh Tự.
Những thứ này được truyền qua từng đời, thậm chí ngay cả Hư Ngôn cũng không nhớ rõ, lúc này nghe hắn nói ra vài món trân bảo, Hư Ngôn lập tức tin tưởng.
Lúc này Viên Quảng lại nói: “Nếu các ngươi không tin, ở đây có những người có liên quan tới các ngươi, các ngươi có thể thăm dò tùy ý.”
Mọi người ở đây vội vàng lắc đầu nói không cần, có một mình Viên Quảng chứng thực là được.
Dường như nơi giam giữ bọn họ không thể sử dụng chân khí, cho nên mấy câu này đều được nói trước mặt mọi người chứ không phải truyền âm.
Đại Quang Minh Tự sản nghiệp lớn, cho dù có bí mật thì cũng qua tám trăm năm rồi, nói ra cũng không sao.
Nhưng những thế lực khác mấy năm qua đã làm những chuyện ác độc gì? Nếu bị nói toạc ra trước mặt mọi người mới là mất mặt.
“Viên Quảng sư tổ, rốt cuộc các ngài gặp chuyện gì?”
Viên Quảng cười khổ một tiếng rồi thuật lại mọi chuyện cho bọn họ.
Chuyện này bắt đầu từ tám trăm năm trước, khi Nguyên Thủy Ma Quật khai mở lúc đó.
Lần đó Nguyên Thủy Ma Quật mở cửa cũng khiến không ít người đi vào.
Đám người Viên Quảng cũng theo chân những võ giả Ma đạo đi vào bên trong.
Không biết nên nói là bọn họ may mắn hay xui xẻo.
Bọn họ đi từ một hướng khác đến nên không gặp tâm ma quỷ dị kia.
Nhưng đầm lầy này còn khủng khiếp hơn tâm ma.
Trong đầm lầy này có trận pháp tự nhiên, hội tụ ma khí tám phương vào trong, ngưng tụ thành một viên Tiên Thiên Ma Châu ở dưới mặt hồ.
Người trong Ma đạo muốn có được nó, người trong Chính đạo lại không muốn người trong Ma đạo nhận được một món chí bảo như vậy, cho nên hai bên giao chiến kịch liệt.
Kết quả trong lúc sơ sẩy, tất cả mọi người rơi xuống đầm lầy.
Đầm lầy này hội tụ ma khí cường đại như vậy, nhưng do có trận pháp trời sinh nên không có lực sát thương gì, ngược lại tạo thành một cân bằng hết sức vi diệu. Đương nhiên những người ở đây cũng không cách nào rời khỏi.
Hơn nữa khi bọn họ bị nhốt ở đây, thời gian như dừng lại, lực lượng trên người không tiêu hao nhưng cũng không tăng cường, thậm chí ngay cả hành động cũng rất tốn sức.
Cho nên tuy nói những người này sống tám trăm năm nhưng cũng có thể nói bọn họ biến thành ‘thực vật’ tám trăm năm.
Trong tám trăm năm này, phần lớn thời gian là bọn họ chỉ ngủ. Nếu không ngủ, thời gian này rất dễ hóa thành kẻ điên.
Sau khi tỉnh lại, người của hai phe Chính Ma bắt đầu chửi nhau, chửi mệt rồi thì ngủ, có vậy mới kiên trì được.
Lục Giang Hà nhếch miệng, cảm thấy không có gì lớn.
Hắn còn bị nhốt trong Huyết Hồn Châu năm trăm năm, tuy thời gian ngắn hơn bọn họ nhưng ở đây bọn họ có nhiều người như vậy, ít nhất còn có thể mắng chửi nhau giải trí! Hắn thì ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
Hư Ngôn hỏi: “Bao năm qua chưa từng có ai tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật hay sao?”
Viên Quảng cười khổ: “Có thì cũng có, nhưng chỉ có một.”
“Ai? Bọn họ không cứu các người à?”
Viên Quảng lắc đầu nói: “Không những không cứu chúng ta, hắn còn lấy mất viên Tiên Thiên Ma Châu mà chúng ta tranh đoạt lúc trước.
Hình như người kia tên là Độc Cô Duy Ngã.”
Nghe thấy cái tên này, mọi người ở trên lập tức im bặt.
Chẳng trách, nếu người xuất hiện là Độc Cô Duy Ngã, vậy chắc chắn sẽ không cứu bọn họ.
Lúc này Hư Ngôn nói thẳng: “Tổ sư, nên làm thế nào để thả mọi người ra? Trong phá hỏng ma văn trên mặt đất là được rồi à?”
Viên Quảng vội vàng lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần không được!
Những ma văn này hội tụ thành trận pháp tự nhiên, một khi phá hủy cân bằng, ma khí trong đầm sẽ bộc phát. Đến lúc đó không chỉ chúng ta phải chết, các ngươi ở gần cũng không ngăn nổi.
Muốn phá giải trận pháp chỉ có thể chặt đứt căn nguyên của ma văn. Đến lúc đó ma khí không còn hội tụ, ma khí trong đầm lầy cũng tản ra trong ma quật, chúng ta cũng có thể đi ra.”
Lúc này Viên Quảng đột nhiên nhìn đám người Sở Hưu rồi nói: “Nhưng muốn chặt đứt căn nguyên của ma khí nhất định phải dùng ma khí đồng nguyên mới được.
Bằng không nếu ngươi dùng lực lượng Phật môn vẫn gây ra phá hoại đối với ma văn, đến lúc đó chúng ta cũng không chịu nổi.”
Nghe Viên Quảng nói như vậy, Hư Ngôn nhìn về phía Sở Hưu, lập tức cau mày.
Nhờ Sở Hưu giúp người trong Chính đạo, y có làm không?
Lúc này võ giả Ma đạo bị nhốt bên dưới bắt đầu xao động, trong đó có một lão già mũi ưng sắc mặt âm trầm nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử, ngươi là đệ tử phái nào? Nghe lão hòa thượng kia nói chưa? Đi tìm căn nguyên của ma văn, chặt đứt nó đi, thả những lão tổ chúng ta ra.
Yên tâm, không cần sợ đám người Chính đạo này, cứ thả chúng ra đã. Chờ ngày sau lão tổ sẽ cùng nhau giải quyết bọn chúng!”
Bị nhốt ở nơi này tám trăm năm, trong lòng cả Chính đạo lẫn Ma đạo chỉ có hai chữ, đó là “ra ngoài”!
Cho nên bọn họ không quan tâm chuyện thả bọn họ ra cũng là thả kẻ đối nghịch với bọn họ, ra ngoài mới là chuyện quan trọng nhất.
Sở Hưu nhìn lão già mũi ưng kia, mặt không biểu cảm.
Y rất ghét có ai dùng giọng điệu vênh váo hung hăng này nói chuyện với y.
“Lão tổ? Ngươi là lão tổ của môn phái nào?”
Không biết có phải bị nhốt ở đây quá lâu không, phản ứng của lão già kia khá chậm chạp. Hắn không hề phát hiện giọng điệu của Sở Hưu có gì không đúng, còn tưởng Sở Hưu đang hỏi thăm xuất thân của hắn, định móc nối tình cảm với hắn.