Côn Luân Ma Chủ

Chương 1296. Uy thế vô song 1




Dùng lực lượng một người đối phó với nhiều cường giả Ma đạo vây công, thực lực của Sở Hưu cường hãn tới dọa người.

Sắc mặt Tư Đồ Khí đã hoàn toàn thay đổi, hắn tính toán rất nhiều nhưng chỉ không tính đến hiện giờ thực lực của Sở Hưu đã kinh khủng tới mức độ này, đúng là coi võ giả cùng cấp như không.

Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thật ra Sở Hưu mới xuất thủ có hai lần.

Một lần là luận bàn với Thương Thiên Lương, lần thứ hai là động thủ cùng Hư Vân.

Chỉ có điều khi động thủ với Hư Vân chỉ có mình Thịnh Bắc Hiên chứng kiến, khi đó người trong nhánh Ma đạo còn chưa tới.

Lần này, rốt cuộc mọi người cũng được chứng kiến thực lực của Sở Hưu, quả thật quá kinh khủng.

Thấy Sở Hưu tiếp tục đi về phía Hàn Thu Hồng, lần này không chỉ người trong Ma đạo, ngay cả hai người Hư Tĩnh và Hư Độ cũng ra tay bao vây Sở Hưu.

Đương nhiên bọn họ không giúp đám Tư Đồ Khí mà là ma uy trên người Sở Hưu đang vô cùng kinh khủng, những người khác trong Ma đạo không đáng sợ, kẻ đáng sợ chỉ có Sở Hưu!

Hư Độ và Hư Tĩnh vừa ra tay, hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần vừa giao thủ với bọn họ lập tức buông lỏng.

Trước đó hai người bọn họ giao chiến với Hư Độ và Hư Tĩnh, tuy không bại nhưng vẫn bị áp đảo hoàn toàn.

Võ giả Thương Thành có thể ức hiếp kẻ yếu nhưng khi đối mặt với võ giả cùng cấp thì không chiếm được ưu thế gì. Có lẽ ưu điểm duy nhất của bọn họ là chịu đòn tốt, không đến mức thua quá nhanh.

Một mình Sở Hưu đã thu hút lực lượng khổng lồ bao vây, ngược lại khiến đám người Mai Khinh Liên thả lỏng.

Thấy Hư Độ và Hư Tĩnh cùng đánh về phía mình, Sở Hưu không khỏi cười lạnh: “Bây giờ Đại Quang Minh Tự lại định liên thủ với Ma đạo à?

Trước đó ai đã nói ghét ác như thù?”

Hư Tĩnh không nói gì, Hư Độ thì cười hà hà nói: “Sở Hưu, ngươi đừng trách chúng ta. Phật tổ lão nhân gia có câu rất đúng, đứng càng cao thì ngã càng đau.”

Ngươi lấy hết lợi lộc, đương nhiên những người khác sẽ khó chịu với ngươi, chúng ta sẽ e ngại ngươi. Không ra tay với ngươi thì ra tay với ai?

Khiêm nhượng một chút, tốt cho ngươi, tốt cho ta, tốt cho mọi người.”

Sắc mặt Hư Tĩnh tối sầm lại nói: “Phật tổ không nói mấy câu đấy! Ngươi đừng lắm mồm nữa, mau ra tay đi!”

Vừa dứt lời, cánh tay Hư Tĩnh đã niết Liên Hoa Ấn. Chỉ trong chớp mắt không gian xung quanh Sở Hưu đã có vô số kim liên nở rộ, hắn không ra tay đánh giết mà phong tỏa tất cả các phương vị mà Sở Hưu có thể né tránh.

Quanh người Hư Độ lại lấp lóe phật quang, từng pháp tướng Phật Đà, pháp tướng Kim Cương, pháp tướng Minh Vương đồng loạt hiển hiện, khí thế hùng vĩ nhưng thực tế lại chẳng hề có cảm giác pháp tướng trang nghiêm, ngược lại có vẻ lộn xộn.

Nhưng lộn xộn thì lộn xộn, một đống pháp tướng đánh xuống, mỗi lực lượng lại hoàn toàn khác biệt, uy thế cũng cực kỳ kinh khủng.

Hai người Hư Tĩnh và Hư Độ ra tay hoàn toàn khác với những người còn lại, phối hợp ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau, lại thêm bọn họ cùng là thủ tọa Tam Đại Thiền Viện của Đại Quang Minh Tự, trong võ giả cùng cấp cũng thuộc loại đỉnh cao. Hai người cũng ngang với vài người vừa vây công Sở Hưu.

Hơn nữa những võ giả Ma đạo khác cũng không nhàn rỗi, ai cũng tìm cơ hội ra tay, một đòn không trúng là lập tức bỏ chạy. Nếu không chạy, trúng một đao của Sở Hưu thì cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.

Trong số võ giả Chính đạo ở đây, người duy nhất không ra tay là vị Khánh tiền bối và Huyền Long Tử của Long Hổ Sơn.

Những người khác đang giao chiến kịch liệt nhưng hắn chỉ đứng ngoài nhìn, khiến Huyền Long Tử vò đầu bứt tai.

Hắn vốn là loại người không chịu ngồi yên, chưa nói tới chuyện đang có trò hay mà lại chỉ có thể đứng nhìn.

“Khánh tiền bối, ngài nghe ta nói này, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy à? Không ra tay hay sao?”

Khánh tiền bối lạnh nhạt nói: “Ra tay? Đánh ai? Đánh vị Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương kia?

Ta còn muốn hầu hạ lão thiên sư thêm mấy năm nữa, mấy chuyện không chắc chắn như vậy, lão già ta sẽ không làm.

Còn đánh với Sở Hưu à, ngươi từng nghe câu xuất quyền sợ gặp thanh niên chưa?

Lão già ta lớn tuổi rồi, người trẻ tuổi kia lại mạnh mẽ như vậy, vạn nhất ăn mấy quyền của hắn, cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.”

Huyền Long Tử thầm nhếch miệng.

Người ta thì trong nhà có người già chẳng khác nào có bảo bối. Kết quả Long Hổ Sơn bọn họ có hai người già mà chỉ biết cậy già lên mặt.

Từ khi Huyền Long Tử thấy Khánh tiền bối lần đầu, hắn vẫn luôn giữ cái vẻ nửa sống nửa chết này, trông còn già hơn cả lão thiên sư.

Kết quả tên Viên Thiên Phóng của nhánh Ẩn Ma tới khiêu khích nhưng bị hắn tát một cái quật bay, cực kỳ mạnh mẽ.

Khánh tiền bối trầm giọng nói: “Huyền Long Tử này, thằng nhóc nhà ngươi cái gì cũng tốt chỉ có trong lòng không yên tĩnh nổi. Chính vì vậy lão thiên sư mới giao Thiên Sư Phủ cho Trương Đạo Linh quản lý chứ không giao cho người có thiên phú xuất sắc hơn là ngươi.”

Huyền Long Tử bĩu môi nói: “Có cho ta ta cũng không thèm, Trương Đạo Linh chịu được mấy chuyện nhàm chán kia chứ ta không có kiên nhẫn ấy.”

Khánh tiền bối trừng mắt với Huyền Long Tử một cái: “Già mồm! Lão thiên sư muốn ngươi trầm ổn hơn một chút.

Người thông minh thì đi một bước phải tính mười bước, ngươi có thông minh tới mức này không? Nếu ngươi không làm được vậy phải nhớ trước khi đi một bước phải nghĩ mười lần xem mình có thể đi bước này hay không.

Bây giờ chưa phải thời điểm để Thiên Sư Phủ chúng ta ra tay, vở kịch chân chính vẫn còn ở phía sau.

Sức lực phải dùng trên lưỡi đao. Vô duyên vô cớ giao chiến kết thù kết oán ở đây, không đáng.”

Nghe Khánh tiền bối giáo huấn, vẻ mặt Huyền Long Tử rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng đó nhìn Sở Hưu giao chiến. Nói chính xác hơn là y giao chiến với một đám người.

Cao thủ hai nhánh Đạo Ma thay nhau vây công, người bình thường đâu được hưởng đãi ngộ như vậy.

Sau vài lượt giao thủ kịch liệt, Sở Hưu cũng bắt đầu nổi nóng.

Y không để ý tới đám võ giả Ma đạo kia, một đám ô hợp mà thôi.

Chẳng trách hiện giờ Ma đạo suy thoái, ngoài Bái Nguyệt Giáo ra, trong nhánh Ẩn Ma và tán tu Ma đạo không có mấy cường giả, toàn là những kẻ tầm thường bảo thủ.

Tuy trong mắt những người khác, có thể bước vào cảnh giới Chính đạo hay Chân Hỏa Luyện Thần đều là hạng người tài hoa kinh thiên, nhưng trong mắt Sở Hưu, bọn họ chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi.

Phiền phức thật sự là Hư Tĩnh liên thủ với Hư Độ, tuy hai người kia không thể đả thương Sở Hưu, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, khiến y khó lòng giải quyết.

Sở Hưu nắm chặt Vô Nhị Thiên Đao, thân đao bao phủ trong một luồng đao ý cực kỳ huyền diệu.

Đao này còn chưa chém ra, Hư Tĩnh đã lập tức biến sắc hét lớn: “Lui lại!”

Hư Độ sửng sốt không hiểu Hư Tĩnh có ý gì, mãi tới lúc Hư Tĩnh hô lui lần nữa hắn mới định lùi lại.

Tuy trong Đại Quang Minh Tự, Hư Độ rất hay tranh cãi, là kẻ bướng bỉnh có tiếng, nhưng hắn cũng biết lúc nào nên cãi nhau, lúc nào không nên.