Côn Luân Ma Chủ

Chương 1297. Uy thế vô song 2




Tuy bây giờ Hư Độ còn không phát hiện có gì không đúng, nhưng Hư Tĩnh tu luyện đạo về nhân quả, năng lực cảm giác của hắn cao tới kinh người. Hư Tĩnh đã nói lui, vậy đương nhiên có lý do phải lui.

Nhưng ngay khoảnh khắc Hư Độ lui lại, đao của Sở Hưu đa chém xuống.

Đao xuất, núi sông biến sắc!

Đây là một đao mà Sở Hưu còn chưa thật sự khống chế được, nói chính xác hơn, thậm chí y còn chưa lĩnh ngộ.

Sở Hưu chứng kiến đao này trong ảo giác của Huyết Hồng Đề, lúc giao chiến với Khang Động Minh, hắn mượn lực lượng gần với Độc Cô Duy Ngã thi triển đao này, thậm chí tới cuối cùng cảm giác mông lung đó đã khắc sâu vào xương tủy của Sở Hưu, nhưng y vẫn không lĩnh ngộ triệt để.

Nhưng cho dù như vậy, uy lực của đao này cũng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Đao mang như phủ kín trời đất chém xuống, những nơi nó đi qua tất cả đều vỡ vụn.

Khoảnh khắc này vô số cánh sen tỏa ra phật quang cũng nát bấy, vô số pháp tướng Phật Đà Kim Cương Minh Vương của Hư Độ cũng bắt đầu tan vỡ, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ chạy của Hư Độ.

Hơn nữa những võ giả Ma đạo âm thầm đánh lén còn thảm hại hơn.

Trước đó bọn họ cũng nghe thấy tiếng hô lui lại của Hư Độ, nhưng bọn họ không để ý, cũng không tin.

Bọn họ không phải Hư Độ, tin tưởng sư huynh của mình.

Dưới đao này của Sở Hưu, bất cứ lực lượng võ kỹ nào, bất cứ binh khí dị bảo nào, tất cả đều vỡ vụn!

Thậm chí đám người không cản nổi đao ý cường đại đó, nội tạng bị đao ý thẩm thấu, máu tươi phun ra, vẩy trên mặt đất như cơn mưa phùn tí tách.

Sau một đao này, Sở Hưu không tiếp tục xuất đao mà âm thầm thở dài một tiếng.

Lần trước giao chiến với Khang Động Minh, Sở Hưu sử dụng đao này là dùng lực lượng đến từ Bất Diệt Ma Đan của Độc Cô Duy Ngã.

Còn bây giờ bảo Sở Hưu lại ngưng tụ ra lực lượng đó, y không làm được, cho nên đao này tiêu hao lực lượng của chính y.

Trước đó Sở Hưu cũng không ngờ đao này tiêu hao lớn đến vậy, lớn tới mức vượt ngoài tưởng tượng của y.

Đương nhiên hiệu quả cũng cực kỳ kinh người, sau đao này tất cả mọi người lui bước, có kẻ trực tiếp trọng thương, không thể gây chuyện với Sở Hưu được nữa.

Ổn định lại khí tức của bản thân, Sở Hưu nheo mắt đi về phía Hàn Thu Hồng.

Lúc này Hàn Thu Hồng cũng vô cùng thê thảm.

Phía trước hắn là một loạt cổ trùng màu vàng kim, nhưng đều bị chém thành hai nửa.

Đám cổ trùng này là Kim Cương Cổ do hắn chăm sóc chỉ mỉ, khi trưởng thành thậm chí cổ trùng này sánh ngang với thần binh. Nếu có nhiều Kim Cương Cổ ra trận, cho dù là võ giả Đại Quang Minh Tự luyện thành Kim Thân cũng bị nó cắn thủng.

Thấy Sở Hưu đi tới, Hàn Thu Hồng hoảng sợ lùi lại phía sau, cùng lúc đó quanh người hắn lại có rất nhiều cổ trùng bay ra.

Là võ giả Miêu Cương chuyên môn tu luyện cổ đạo, sức chiến đấu của bản thân Hàn Thu Hồng không mạnh, nếu không tính cổ trùng thì thậm chí còn không bằng đám võ giả xuất thân Thương Thành.

Nhưng đáng tiếc, đám côn trùng này chẳng có tác dụng gì với Sở Hưu.

Y vung tay lên, ngọn lửa diệt thế lan tràn, bất cứ cổ trùng gì cũng tan thành tro bụi trong ngọn lửa diệt thế đó.

Sở Hưu bước ra một bước, đi tới trước mặt Hàn Thu Hồng, khí tức mạnh mẽ ép cho hắn thậm chí không ngẩng đầu lên nổi.

Hàn Thu Hồng không nhịn được lên tiếng xin tha: “Sở đại nhân, tha cho ta một mạng! Nếu không phải tên Tư Đồ Khí kia mê hoặc ta, ta tuyệt đối không dám đối địch với Sở đại nhân ngài!”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Hắn nói linh tinh mà ngươi cũng tin, không có chủ kiến, hạng rác rưởi như vậy thì sống có ích lợi gì?”

Sau khi dứt lời, ngọn lửa diệt thế đã đốt tới người Hàn Thu Hồng từ lúc nào không hay, khiến hắn cháy thay tro tàn giữa tiếng kêu la thê thảm!

Từ khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật đến giờ, đây là lần đầu tiên có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bị giết, còn kỳ quái hơn là vị Chân Hỏa Luyện Thần này lại chết trong tay người phe mình.

Thấy Sở Hưu giết Hàn Thu Hồng, đám võ lâm Chính đạo đều sửng sốt, bọn họ thật sự không ngờ Sở Hưu này không chỉ thẳng tay giết người khác, mà giết người phe mình cũng chẳng nể mặt nể mũi.

Còn những người khác trong nhánh Ma đạo cũng lạnh cả tim.

Từ sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, nhánh Ma đạo đoàn kết lại giúp đỡ lẫn nhau, bất kể quan hệ trước đây ra sao, ít nhất bọn họ không giết chóc lẫn nhau như trước, ít nhất cũng biết giữ thể diện cho mình trước võ lâm Chính đạo.

Kết quả tới Sở Hưu thì hay rồi, y giết người phe mình mà chẳng hề cố kỵ.

Hơn nữa lúc này Sở Hưu đã nhìn sang phía Tư Đồ Khí, sát khí trong đôi mắt khiến Tư Đồ Khí phát lạnh.

Tên Tư Đồ Khí này đã gây chuyện với Sở Hưu không phải lần một lần hai, trước thì chỉ là chuyện nhỏ, Sở Hưu cũng lười ra tay giết người.

Còn bây giờ, hắn đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Sở Hưu!

Ngay khi Sở Hưu chuẩn bị ra tay giết chết Tư Đồ Khí, phía xa lại có một chấn động cực kỳ cường đại.

Lực lượng từ chấn động đó hết súc hùng vĩ, xông thẳng tới chân trời, con sông ngầm trên bầu trời cũng nổ tung, từng luồng khí thế hùng hồn ập tới, tọa thành một vòi rồng khổng lồ giữa không trung.

Đúng lúc này, ma khí ngập trời bộc phát, một bóng người hiện lên trong ma khí vô biên, chính là Dạ Thiều Nam!

Dạ Thiều Nam lơ lửng giữa không trung, phất một tay lên, chỉ trong chớp mắt, trời đất tan vỡ!

Dòng sông ngầm trên bầu trời bị Dạ Thiều Nam trực tiếp xé rách, nước sông âm trầm vô tận tuôn xuống, như sóng lớn trên mặt biển, thậm chí trong đó còn có một số loài cá diện mạo dữ tợn đang giãy dụa, nhưng vẫn bị quấy thành thịt nát.

Vị đệ nhất nhân Ma đạo đương thời ra tay, uy thế kinh thiên động địa.

Một tay bổ đôi bầu trời, đối chọi với uy thế tựa thiên địa đó, liệu ai địch nổi?

Trong cơn sóng ngập trời từ dòng sông ngầm kia, một tiếng niệm phật vang vọng đất trời.

Hư ảnh Phật Đà ngưng tụ sau lưng Hư Từ, đỡ lấy xung kích của dòng nước kia, chiếu sáng toàn bộ không gian, như ánh nắng dâng lên trên mặt đất.

Một bên khác, một tăng nhân áo trắng đạp nước bước tới, từng cánh sen nở rộ, trong mỗi đóa kim liên lại nở ra một đóa kim liên, giới tử tu di, vô cùng vô tận. Kim liên đầy trời không ngừng hấp thu nước từ con sông ngầm kia, cứ như trong cánh sen lớn bằng bàn tay đó là cả một thế giới khác.

Nhưng như vậy còn chưa hết, trong cơn hồng thủy ngập trời, Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư triển khai bí bảo Vạn Kiếm Đồ Lục của Tọa Vong Kiếm Lư. Chỉ trong chớp mắt đã có vô số kiếm khí xé tan bầu trời, uy thế kinh thiên.

Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng cầm hộp sắt khổng lồ trong tay, khi hắn mở ra, một thanh kiếm gãy bay lên bầu trời, kiếm khí cường đại phá sơn xẻ biển, cắt đứt con sông ngầm vô biên.

Nếu đám người Tư Vô Nhai ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thanh kiếm này.

Bây giờ, vị chí cường giả trong kiếm đạo được mọi người công nhận là Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh, từng đánh bại cả tam đại kiếm phái.