Còn năm trăm năm trước, đệ nhất nhân trong kiếm đạo lại là người thân hóa kiếm hồn, thậm chí còn làm Độc Cô Duy Ngã bị thương, Kiếm Thành - Cố Khuynh Thành.
Lại đi về quá khứ, ngàn năm trước danh hiệu đệ nhất kiếm đạo trong thiên hạ không phải là Kiếm Thánh mà là Kiếm Tôn - Diệp Phi Ngư.
Một người nửa kiếm mà có thể đối đầu với Ngũ Đại Kiếm Phái đương thời, trên trời dưới đất, kiếm đạo xưng tôn!
Từ lúc đầu kiếm của Diệp Phi Ngư đã chỉ có một nửa, đó là một thanh kiếm gãy. Nhưng chỉ với một thanh kiếm gãy đó, DIệp Phi Ngư đã xưng tôn đương thời. Trong thời đại của Tư Vô Nhai, địa vị của DIệp Phi Ngư không kém hơn Cố Khuynh Thành.
Bao năm qua, không ai biết hài cốt của DIệp Phi Ngư được mai táng ở đâu, bây giờ xem ra Diệp Phi Ngư cũng lựa chọn như đa số những người khác, ở lại trong Phong Vân Kiếm Trủng, bầu bạn với bạn kiếm.
Tình cảnh Dạ Thiều Nam giao thủ với những người kia không khác gì trời long đất lở, cách xa trăm dặm cũng cảm nhận được chấn động cường đại tới cực điểm.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Sở Hưu cũng không có thời gian đi gây sự với Tư Đồ Khí, lập tức quay người lao về phía đám người Dạ Thiều Nam đang giao thủ.
Võ giả Chính đạo chỉ không muốn võ giả Ma đạo được lợi chứ không muốn gây ra một lần Chính Ma Đại Chiến nữa tại đây, cho nên trước khi tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, bọn Hư Từ không chặn đường, đám người Thẩm Bão Trần cũng không để lộ thủ đoạn mấu chốt của bản thân.
Nhưng bây giờ Rama đã đi vào Nguyên Thủy Ma Quật từ lúc nào không biết, đám người Thẩm Bão Trần và Yến Chi đều sử dụng thủ đoạn mấu chốt của mình, điều này mang ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa Dạ Thiều Nam phát hiện trọng bảo, một chí bảo đủ ảnh hưởng tới hai nhánh Chính Ma, cho nên đám người mới nóng lòng ngăn cản Dạ Thiều Nam như vậy.
Chí bảo đang ở phía trước, những chuyện ân ân oán oán linh tinh đều bị mọi người quăng ra sau đầu. Thậm chí Lăng Vân Tử cũng không định ngăn cản Sở Hưu mà lao thẳng về phía Dạ Thiều Nam, hỗ trợ ngăn cản hắn.
Tuy bây giờ Sở Hưu đã khiến bọn họ cực kỳ cố kỵ, nhưng nếu xét theo mức độ uy hiếp đối với toàn bộ Chính đạo, bây giờ Sở Hưu vẫn không thể bằng Dạ Thiều Nam.
Thân là đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, Dạ Thiều Nam cũng là người duy nhất có thể đi tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa.
Trong lúc mọi người ở đây đều lao về phía đám người Dạ Thiều Nam giao thủ, có hai người lại chậm rãi bước vào trong Nguyên Thủy Ma Quật.
Hai người kia không phải ai khác mà là người quen cũ của Sở Hưu, đều là thần thướng Thiên Môn, một là Huống Tà Nguyệt, một là Lâm Thương Long.
Sau khi bước vào Nguyên Thủy Ma Quật, Huống Tà Nguyệt nhíu mày một cái: “Khí tức ở nơi này thật khó chịu, môn chủ nói có một chiếc chìa khó đặc biệt ở nơi này, chúng ta nhất định phải mang về. Nhưng nơi này ẩn chứa ma khí cường đại như vậy, sao lại sinh ra chìa khóa Thông Thiên? Ngươi nói xem, môn chủ có sai hay không?”
Lâm Thương Long cau mày nói: “Huống Tà Nguyệt, rốt cuộc ngươi định làm gì? Lần này vốn chỉ cần mình ta đi là đủ, sao ngươi còn cố cầu xin môn chủ cho đi ngươi đi cùng?
Đừng nói với ta mấy lời ngu xuẩn như lo ta không lấy được bảo vật, muốn giúp ta gì gì đó. Huống Tà Nguyệt nhà ngươi có lòng tốt như vậy từ bao giờ?”
Cửu Đại Thần Tướng Thiên Môn, tuy ai cũng có thần kinh không được bình thường, nhưng so sánh ra thì Lâm Thương Long là người bình thường nhất. Ít nhất khi thực hiện nhiệm vụ thì hắn rất bình thường.
La Thần Quân hành động thô bạo không có đầu óc, tuy Huống Tà Nguyệt có đầu óc nhưng thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh, hay gây ra một số chuyện linh tinh, dẫn tới sai lầm.
Nhưng phương thức làm việc ‘sợ phiền toái’ của Lâm Thương Long cũng khiến người ta bó tay. Có điều ít nhất nhất hắn luôn đặt nhiệm vụ lên đầu.
Cũng như lần trước ở trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mục đích của hắn luôn rất rõ ràng, đó là tìm chìa khóa Thông Thiên, lấy được đồ thì lập tức bỏ trốn. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lần này tới Nguyên Thủy Ma Quật, Lâm Thương Long không định tranh giành với người khác, hắn chỉ đến vì chìa khóa Thông Thiên, chỉ cần mình hắn là đủ. Huống Tà Nguyệt đi theo là gây thêm phiền phức cho hắn.
Huống Tà Nguyệt cười hì hì nói: “Ngươi với ta là huynh đệ mấy chục năm rồi, đừng nói mấy câu tổn thương tình cảm như vậy. Lần này Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế, thậm chí còn có các cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhúng tay vào, ta lo cho ngươi nên mới đi theo.”
Lâm Thương Long nhìn chằm chằm vào Huống Tà Nguyệt, vẻ mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ như muốn nói ta tin ngươi mới là lạ.
Xưa nay thần tướng Thiên Môn vốn không có tình huynh đệ, bọn họ cũng không coi là sư huynh đệ.
Người khác không hiểu chuyện trong Thiên Môn, thực ra trong Thiên Môn luôn có cạnh tranh kiếm ý tàn khốc.
Đệ tử được lựa chọn gia nhập Thiên Môn, giai đoạn trước sẽ được thống nhất truyền thụ một loại công pháp, sau đó đợi tới lúc tu luyện thành công thì tỷ thí chém giết, kẻ thắng mới có tư cách đi vào bí cảnh tu luyện, thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa khi thực hiện nhiệm vụ cũng không cấm chém giết.
Sau khi nhận phần thưởng nhiệm vụ có thể đổi thành các loại công pháp, sau đó lại vào bí cảnh, tiếp tục chém giết.
Đương nhiên như vậy còn chưa đủ để trở thành Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng. Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng chỉ có chín vị, cũng có thể nói là chín người mạnh nhất. Cho nên ngươi phải cam đoan bản thân là một trong chín người mạnh nhất của Thiên Môn, ngươi mới có thể trở thành Cửu Đại Thần Tướng.
Đây cũng là lý do vì sao các võ giả Thiên Môn tuy xuất thân cùng một môn phái nhưng công pháp lại bất đồng, hơn nữa sức chiến đấu đều cực kỳ kinh khủng.
Bọn họ trải qua khảo nghiệm chém giết không ít hơn võ giả ở thế giới bên ngoài, thậm chí còn thảm khốc hơn.
Huống Tà Nguyệt nheo mắt nói: “Đừng nhìn ta như vậy. Được rồi, ta chỉ muốn gặp người quen mà thôi.
Tên tiểu tử Sở Hưu kia còn sống, ta cũng rất bất ngờ đấy.
Mà này, lão Lâm nhà ngươi đúng là thờ ơ. Ngươi biết rõ ân oán giữa ta và hắn mà lần trước còn hợp tác với hắn để đi lấy chìa khóa Thông Thiên?”
Lâm Thương Long hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là ân oán giữa ngươi và hắn chứ không phải ân oán giữa ta và hắn. Nếu vì chuyện mà làm lỡ nhiệm vụ của môn chủ, được không bù nổi mất.
Huống Tà Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng có gây chuyện. Tên Sở Hưu kia đã khác hẳn ngày trước, nếu ngươi nhất quyết tới gây sự với hắn, kẻ chịu thiệt chính là ngươi.
Ngày thường thì ngươi có nổi điên ta cũng không quan tâm, nhưng chuyện này liên quan tới nhiệm vụ mà môn chủ giao phó, nếu ngươi còn dám nổi điên, ta sẽ không tha cho ngươi!’
Huống Tà Nguyệt cười hì hì nói: “Lão Lâm, đừng kích động như vậy, ta chỉ hiếu kỳ thôi mà. Mới có bao lâu, rốt tên Sở Hưu kia phát triển tới mức nào?
Hơn nữa ta cũng thấy nghi hoặc, rốt cuộc chìa khóa Thông Thiên trong Huyễn Hư Lục Cảnh biến đâu mất?
Trước đó ta hoài nghi chìa khóa Thông Thiên bị hủy diệt khi trận pháp vỡ vụn. Nhưng sau đó ta kiểm tra điển tịch của Thiên Môn, chìa khóa Thông Thiên là bảo vật phá giới, vốn không thể xét theo lẽ thường. Bản thể của chìa khóa Thông Thiên có thể bị phá hủy nhưng lực lượng của nó vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, tùy ý gắn vào một vật là sử dụng được.
Lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện đã chết mà chìa khóa Thông Thiên còn sống. Ngươi nói xem, lẽ nào chìa khóa Thông Thiên đang trên tay tên Sở Hưu kia?”