Vầng huyết nguyệt đó như có khả năng vặn vẹo hấp thu bất cứ thứ gì, thậm chí còn có thể chuyển hóa thành lực lượng của bản thân.
Khi vầng huyết nguyệt đập tới trước mặt Sở Hưu, huyết huyệt đã mở rộng hơn hẳn lúc trước.
Thấy Huống Tà Nguyệt rốt cuộc cũng xuất thủ, Lâm Thương Long thở dài một tiếng, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng, hắn sợ Huống Tà Nguyệt càng phát điên hơn nữa.
Trong Cửu Đại Thần Tướng, thực lực của Huống Tà Nguyệt không phải là mạnh nhất, ít nhất Lâm Thương Long cho rằng lúc bình thường mình hoàn toàn có thể áp đảo Huống Tà Nguyệt.
Có điều tiền đề là hắn áp đảo Huống Tà Nguyệt bình thường, hắn không đánh được Huống Tà Nguyệt đã nổi điên.
Một khi tên này lên cơn điên, hắn không coi mình là người, hở ra là liều mạng. Không ai muốn giao thủ với Huống Tà Nguyệt trong trạng thái này. Hắn muốn liều mạng chứ người khác không muốn liều mạng với hắn.
Tà Nguyệt Đao bị phong ấn trong đan điền của Huống Tà Nguyệt, thanh ma đao này vốn đã ảnh hưởng tới tinh thần của Huống Tà Nguyệt, một khi sử dụng ra thì ngay chính hắn cũng không thể khống chế bản thân mình.
Còn lúc này thấy vầng trăng máu đánh tới, Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận có vẻ mình hơi coi thường đám thần tướng Thiên Môn.
Hầu hết bọn họ đều có thủ đoạn ép đáy hòm, một khi liều mạng thì uy thế đủ khiến Sở Hưu coi trọng.
Đương nhiên cũng chỉ là coi trọng mà thôi, đối phương còn chưa có tư cách để Sở Hưu liều mạng.
Nghênh đón vầng trăng máu đó, hai tay Sở Hưu kết ấn, chỉ trong chớp mắt, trời khóc mưa máu hàng lâm.
Không biết có phải đang ở trong Nguyên Thủy Ma Quật hay không, lần này Sở Hưu sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú lại đưa tới dị tượng kinh người.
Dòng sông ngầm trên bầu trời nứt toác, từng tiếng quỷ thần kêu khóc vang vọng giữa đất trời.
Tuy dòng sông ngầm bị xé nứt nhưng không có nước chảy ra. Những nước sông màu đen tạo thành một ma thần khổng lồ cao cỡ vài trăm trượng, thò nửa người từ trên không trung xuống, ôm vầng trăng máu vào lòng!
Trong cõi u minh, thậm chí Sở Hưu còn cảm nhận được tiếng nỉ non của ma thần.
Trước mắt y hiện lên một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, oan hồn ác quỷ, thượng cổ ma thần, võ giả bước vào ma đạo, Phật Đà nảy sinh tâm ma, còn có đủ loại người hay vật, tất cả đều là tập hợp của cảm xúc tiêu cực trong thiên địa, cuối cùng ngưng tụ thành một thứ vô hình vô chất.
Như ma mà không phải ma, như thần mà không phải thần, sự tồn tại của nó là ngưng tụ từ mặt âm u trong thiên địa, vô hình vô chất, nhưng chỉ cần có ma, nó sẽ tồn tại!
Khoảnh khắc này, rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu lai lịch của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.
Thức công pháp này tới từ Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng nói nó là thiên địa sáng tạo cũng đúng, nói là có người viết ra cũng không sai.
Thức công pháp này vốn là kết hợp của tất cả những cảm xúc tiêu cực trong thiên địa, vô hình vô chất, vô bản vô nguyên, trừ phi trong thiên hạ không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, không có oán hận hay giết chóc, mới có thể tiêu diệt thứ này.
Nhưng chuyện này vốn đã là không thể, cho nên trong Nguyên Thủy Ma Quật, lực lượng này càng ngày càng mạnh, cuối cùng trực tiếp nhập vào một võ giả tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, để cho hắn viết ra Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.
Đối phương là ai cũng không quan trọng, vì hắn chỉ là một vật dẫn.
Vì hắn là võ giả cho nên Đại Bi Phú mới là một bộ công pháp.
Nếu đối phương là một con dã thú, Đại Bi Phú sẽ là hung thú gây họa cho thế gian.
Nếu đối phương là một món binh khí, Đại Bi Phú sẽ biến thành một thanh tuyệt thế hung binh.
Lúc này trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, chẳng khác nào sử dụng Đại Bi Chú ở nơi nó sinh ra, cho nên mới có dị tượng như vậy.
Ma thần khổng lồ tạo từ nước sông kia kéo vầng trăng máu vào sông ngầm. Chỉ trong chớp mắt dòng sông nổi sóng mãnh liệt, nhưng chỉ chốc lát sau lực lượng đó đã bị triệt tiêu hoàn toàn.
Huống Tà Nguyệt sững sờ, có vẻ chính hắn cũng không ngờ mình đã vận dụng lực lượng của Tà Nguyệt Đao mà vẫn bị Sở Hưu ngăn chặn.
Lúc này Lâm Thương Long lại hét lớn một tiếng: “Lui! Rút lui!”
Lúc này Lâm Thương Long vẫn có thể giữ lý trí.
Khi Sở Hưu thể hiện Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, Lâm Thương Long không còn tâm tư giao chiến với Sở Hưu.
Không phải Lâm Thương Long sợ mà đối với hắn, tử chiến ở nơi này chỉ là tốn công vô ích. Có Sở Hưu ở đó, không ai đoạt được chìa khóa Thông Thiên, tốt nhất là nghĩ cách khác, cùng lắm thì mất mặt một chút, về Thiên Môn cầu viện.
Nhưng ai ngờ, lúc này Huống Tà Nguyệt đã lâm vào trạng thái cố chấp điên cuồng.
Hay nên nói là từ khi hắn sử dụng Tà Nguyệt Đao, hắn đã như vậy.
Không giết Sở Hưu, thề không dừng lại!
Mang theo suy nghĩ cố chấp này, sát khí như tràn khỏi hai mắt Huống Tà Nguyệt.
Không ngờ hắn trực tiếp đưa tay vào bụng mình, móc ra một thanh loan quỷ dị dính đầy máu tươi của bản thân!
Thượng cổ ma binh Tà Nguyệt Đao, trong thời thượng cổ thanh đao này rất nổi danh, có thể nói địa vị của nó trong giang hồ tương đương với Thính Xuân Vũ hiện tại.
Nhưng theo Sở Hưu, tuy lực lượng của Tà Nguyệt Đao rất mạnh nhưng vẫn không bằng Thính Xuân Vũ.
Đao dù sao cũng là binh khí, nằm trong tay võ giả mới là một thanh đao tốt.
Bây giờ mọi người trên giang hồ đều biết Độc Cô Duy Ngã, nhưng không phải ai cũng biết ma đao Thính Xuân Vũ.
Vì Thính Xuân Vũ nằm trong tay Độc Cô Duy Ngã mới thật sự là ma đao cái thế chứ không phải như Tà Nguyệt Đao, đã có vẻ giọng khách át giọng chủ.
Lúc này Huống Tà Nguyệt chính là như vậy, thứ khiến hắn liều mạng ngoài tính cách bản thân còn có Tà Nguyệt Đao ảnh hưởng.
Tay cầm Tà Nguyệt Đao, Huống Tà Nguyệt đã không để ý tới thương thế trên người, xuất đao chém xuống, Lại một vầng trăng khuyết chói mắt hiện lên trước mặt mọi người, một vầng trăng điên cuồng tới cực hạn!
Cảnh tượng này khiến cho cả Dạ Thiều Nam đang giao chiến kịch liệt cũng không khỏi quay đầu, thanh nguyệt nhận cũng bị ảnh hưởng, chủ động tỏa ra ánh trăng.
Thanh thượng cổ ma đao này được Huống Tà Nguyệt chăm sóc mấy chục năm, được hắn dùng máu thịt bản thân nuôi nấng, e là uy lực không kém hơn thời đỉnh cao.
Một đao này như chặt đứt không gian và thời gian. Sở Hưu có cảm giác khí linh trên lưỡi đao đã nhắm chặt vào mình.
Thanh đao này sinh ra đã có sát ý cực hạn, Huống Tà Nguyệt nhắm vào y, thanh đao này cũng quyết không chết không thôi với y.
Nguyên Thủy Ma Quật u tối cũng bị vầng trăng lóng lánh này chiếu sáng. Sở Hưu không tránh không né, nghênh đón đao này. Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra.
Nếu nói Tà Nguyệt Đao như chặt đứt không gian và thời gian, vậy đao mang lóng lánh của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm lại là ngưng đọng thời gian và không gian.
Hai luồng sáng rực rỡ tới cực điểm va chạm. Chỉ trong chớp mắt đã phá nát núi sông. Những ngọn núi xung quanh hai người nổ tung, nước sông ngầm đang lưu động cũng bị bắn tung ra khắp nơi!