Côn Luân Ma Chủ

Chương 1305. Người đáng thương 1




Binh khí và võ giả là phải phối hợp với nhau. Tuy Sở Hưu luôn cho rằng kẻ mạnh nhất luôn là võ giả, binh khí chỉ là phụ thuộc nhưng y cũng không thể không thừa nhận, đôi khi một món binh khí đủ cường đại có thể xoay chuyển chiến cuộc.

Cũng như ngày Hoàng Phủ lão tổ ngày trước, một kẻ sắp xuống lỗ mà dựa vào thanh Huyết Hồng Đề có thể tranh tài cùng Sở Hưu vài hiệp.

Còn bây giờ người cầm Tà Nguyệt Đao trong tay không phải Hoàng Phủ lão tổ sắp xuống lỗ mà là thần tướng Thiên Môn Huống Tà Nguyệt, không thể không nói uy lực của đòn này đã vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu.

Nhìn lại Vô Nhị Thiên Đao trong tay mình, trên đó đã xuất hiện một lỗ hổng.

Thiên Đạo Chiến Hạp là thần binh phối hợp với Huyền Vũ Chân Công, biến hóa cực kỳ linh hoạt, nhưng khổ nỗi mức độ sắc bén còn kém nhiều.

Trước đó khi va chạm với Huyết Hồng Đề, trên Vô Nhị Thiên Đao đã xuất hiện lỗ hổng, không cách nào biến thành hình thái khác. Nếu thêm vài lần e là toàn bộ Thiên Đạo Chiến Hạp cũng tan vỡ.

Đương nhiên chuyện này cũng không vấn đề gì, Sở Hưu tự tin có thể hạ gục Huống Tà Nguyệt trước khi Thiên Đạo Chiến Hạp vỡ vụn.

Khi một người đã xuống thấp tới mức binh khí khống chế bản thân, làm sao hắn khống chế được vận mệnh của mình?

Với tình hình của Huống Tà Nguyệt hiện giờ, hắn cũng không cố được bao lâu, chẳng mấy chốc là bị Tà Nguyệt Đao hút sạch máu tươi trong người.

Nhưng lúc này Huống Tà Nguyệt lại chẳng nghĩ đến điều này, trong đầu của hắn chỉ có sát ý. Cho dù Lâm Thương Long đứng phía sau hô hào bảo hắn rút lui, hắn vẫn như không nghe thấy.

Tà Nguyệt Đao lóe lên ánh sáng sắc bén ngập trời, trong vầng trăng rực rỡ đó lại ẩn chứa máu tươi vô tận và oan hồn gầm thét.

Pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần ngưng tụ sau lưng Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế bùng lên. Nhưng càng quỷ dị hơn là ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt tất cả cũng bị Tà Nguyệt Đao sắc bén kia chém thành hai nửa.

Sở Hưu mặt không biểu cảm ngăn cản, tuy mỗi đao chém ra thì lỗ hổng trên Vô Nhị Thiên Đao lại lớn hơn, thậm chí bản thân y cũng bị đánh lùi mười trượng. Nhưng mỗi đao chém ra, y cũng cảm giác được sinh cơ của Huống Tà Nguyệt đang suy yếu.

Đúng lúc này tâm ma đang bị y nhốt trong đầu lại đột nhiên nói: “Chúng ta trao đổi nhé? Ngươi cho ta đi ra, ta giải quyết hắn giúp ngươi.

Còn đánh như vậy, thanh thần binh trong tay ngươi sẽ hỏng đấy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Một thanh thần binh mà thôi, ta bỏ được.

Ta có vô số phương pháp giải quyết hắn, nhưng đây là cách tiêu hao ít nhất. Một thanh đao đổi lấy tính mạng một thần tướng Thiên Môn, lãi lắm rồi.”

Tâm ma này vô cùng quỷ dị, tuy cách suy nghĩ khác với người bình thường, nhưng năng lực tính toán lại mạnh hơn con người. Ảo ảnh mà nó dựng lên tuy không đến mức không có kẽ hở nhưng cũng gần như hoàn hảo, cho dù tâm cảnh của cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng bị nó giam cầm trong đó.

Sở Hưu dẫn nó ra chỉ là để tìm cơ hội nghiên cứu xem có tác dụng gì, trao đổi với nó mới là nực cười.

Tâm ma trong đầu Sở Hưu lại cười ha hả nói: “Nhưng ta ra tay có thể giúp ngươi giải quyết hắn ngay lúc này, thậm chí đao của ngươi cũng không hỏng.

Ta biết ngươi đang đề phòng ta, nhưng ngươi không cần lo lắng, phần lớn lực lượng của ta đều ở lại trong sơn cốc, bây giờ ta chỉ còn một chút lực lượng thôi, không thể uy hiếp được ngươi.

Hay là như vậy đi, ngươi không cần thả ta ra, ngươi chỉ cần mở một khe hở nhỏ trong tinh thần lực, để ta truyền lực lượng của bản thân vào thân đao của ngươi, tạm thời thay thế khí linh. Ta có thể nhanh chóng giải quyết hắn cho ngươi, ngươi thấy sao?”

Sở Hưu không đáp ứng ngay mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi cứ đòi ra tay như vậy? Ngươi muốn hấp thu tâm ma của hắn?”

Tâm ma nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, ta ở đây nhiều năm rồi, đã hấp thu vô số tâm ma, có không ít tâm ma mạnh hơn hắn.

Thứ ta hiếu kỳ là rốt cuộc nội tâm của hắn trông ra sao.

Trong mắt đám nhân tộc các ngươi, thế giới này chia ra đen trắng, có tốt có xấu.

Nhưng trong mắt ta không có những thứ này, ta chỉ tò mò là vì sao người này từ trắng chuyển thành đen, từ tốt chuyển sang xấu.

Hắn là kẻ điên, ta có thể cảm giác được tâm cảnh của hắn cực kỳ không ổn định. Chuyện này không phải là lưỡi đao kia gây ra. Cho nên ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao hắn lại biến thành như vậy.”

Tâm ma không phải là người, Sở Hưu cũng không hiểu được tư tưởng kỳ quái của nó.

Nhưng nếu có thể giải quyết Huống Tà Nguyệt nhanh chóng, cũng coi là đáng giá. Huống chi, đúng như lời tâm ma đã nói, bây giờ Sở Hưu cũng không sợ nó giở trò.

Phần lớn lực lượng của tâm ma đều nằm lại trong sơn cốc, với tinh thần lực và nội lực chân hỏa của Sở Hưu hoàn toàn có thể kiềm hãm nó.

Khi Huống Tà Nguyệt lại xuất đao chém tới, Sở Hưu đã truyền lực lượng của tâm ma vào Vô Nhị Thiên Đao. Một khắc sau, đao chiêu chém xuống, va chạm cực mạnh như phát nổ, nhưng ánh mắt Huống Tà Nguyệt lại lộ vẻ mờ mịt.

Nguyệt Thịnh Thai, Đại Lương Thành, Đông Tề. Đây là con đường phong nguyệt lớn nhất Đại La Thiên. Lúc này Huống Tà Nguyệt mới là một tiểu lưu manh mười lăm mười sáu tuổi, đi trên trường lấm la lấm lét nhìn bốn phía, xem có con dê béo nào không.

Hắn là kẻ cắp, nói chính xác hơn thì còn là kẻ cắp thấp kém nhất, chỉ dám động vào người từ bên ngoài đến. Vì sau lưng hắn không có chỗ dựa, trộm phải người không chọc nổi sẽ bị đánh gãy chân.

Hơn nữa lúc này hắn không tên là Huống Tà Nguyệt mà là Huống Tiểu Nhị. Hắn không biết mình tên là gì, chỉ biết trước khi bị cha mẹ vứt bỏ hắn họ Huống, lại làm tiểu nhị trong quán trà một thời gian, cho nên đây đã trở thành tên của hắn.

Huống Tà Nguyệt gãi đầu, không biết vì sao hôm nay hắn không xốc nổi tinh thần. Nhưng cũng không sao, hôm nay mục tiêu ăn trộm một lượng bạc đã hoàn thành.

Rón rén đi tới cửa sau của Hòe Hoa Lâu, thanh lâu lớn nhất Nguyệt Thịnh Nhai; Huống Tà Nguyệt huýt sáo hai tiếng, bắt chước tiếng chim ngói nhưng cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh.

Huống Tà Nguyệt buồn bực, có chuyện gì vậy?

Đúng lúc này, cửa sau mở ra, một cô gái tướng mạo thanh tú động lòng người, tuổi tác không khác Huống Tà Nguyệt bao nhiêu xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy cô gái này, Huống Tà Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt: “Tiểu Hồng, sao giờ nàng mới mở cửa? Hôm nay ta trộm được ba lượng bạc đấy. Nàng yên tâm, thêm một năm nữa thôi là ta có thể giúp nàng chuộc thân.”

Huống Tà Nguyệt lòng đầy vui vẻ mà không chú ý tới thần sắc như muốn khóc của Tiểu Hồng.

Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên bóp lấy cổ hắn, quăng hắn vào vách tường, trên đầu Huống Tà Nguyệt đã chảy máu.

“Ranh con, còn dám tới cưa cẩm người của bà đây, chán sống rồi à?”

Một tú bà trang điểm lòe loẹt, vóc dáng cồng kềnh đứng sau cửa, nhìn một gã cao to xách Huống Tà Nguyệt lên khinh thường nói: “Một tên trộm hạ cửu lưu, không soi xuống nước xem mình là cái thá gì mà dám tới Hòe Hoa Lâu lừa người!

Con cóc ghẻ nhà ngươi có mất cả đời cũng không ăn được thịt thiên nga đâu. Tiểu Hồng sắp xuất các, Trịnh đại quan nhân đã chi cho ta một ngàn lượng bạc. May là ngươi còn chưa làm hỏng thân thể của Tiểu Hồng, không thì ai đền tiền cho bà này đây?”