Lúc này một người trung niên mặc áo gấm, to béo như heo đi tới, kéo Tiểu Hồng lại, bất chấp tiếng la hét chói tai của Tiểu Hồng, vừa hôn hít vừa cười ha hả: “Vương ma ma nói gì vậy, Trịnh mỗ là người coi trọng chữ tín nhất, nói một ngàn lượng là một ngàn lượng. Cùng lắm thì bảo TIểu Hồng theo ta vài đêm là được, ta không kén ăn.”
“Buông nàng ra, ngươi buông nàng ra!”
Huống Tà Nguyệt giãy dụa trong tay đại hán, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, làm sao tránh khỏi tay gã bảo tiêu thanh lâu to khỏe đó?
Vương ma ma khinh thường nói: “Đánh một trận rồi ném ra ngoài. Nhớ là đừng đánh chết. DÍnh tới mạng người lại phải hối lộ cho đám quan phủ!”
Nửa khắc sau, Huống Tà Nguyệt bị người ta đánh thoi thóp ném trên đường cái.
So với vết thương trên người, trong lòng hắn còn đau hơn.
Vì sao mình không có tiền, vì sao mình không có sức mạnh, vì sao? Vì sao?
Lúc này một tiếng bước chân vang lên, Huống Tà Nguyệt khó nhọc ngẩng đầu nhưng chỉ thấy một đôi giày tím mạ vàng vẽ rồng, cực kỳ lộng lẫy.
“Ngươi không cam tâm lắm à? Ngươi muốn có lực lượng?”
“Muốn!” Huống Tà Nguyệt muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng chỉ gằn ra một chữ từ kẽ răng.
“Được!”
Người kia cũng chỉ trả lời Huống Tà Nguyệt có một chữ. Từ đó trở đi Huống Tà Nguyệt được đưa vào Thiên Môn.
Hắn tu hành điên cuồng, không có bằng hữu, không có huynh đệ, chỉ có cạnh tranh và giết chóc tàn khốc.
Hắn không có thiên phú, tiềm lực của hắn không bằng Lâm Thương Long, thậm chí không bằng La Thần Quân.
Hắn chỉ có một ưu thế, đó là dám liều mạng!
Người khác đang tu luyện, hắn lại đang liều mạng.
Hắn biết dung hợp Tà Nguyệt Đao sẽ có trăm hại mà chỉ một lợi, nhưng vì một lợi này, hắn vẫn làm.
Cho nên người mạnh hơn hắn chết trong bí cảnh của Thiên Môn, hắn lại trở thành thần tướng Thiên Môn.
Khi hắn có được tất cả những gì mình muốn, hắn trở lại Đại Lương Thành, trở lại Nguyệt Thịnh Nhai năm xưa, giết chết những người đã từng sỉ nhục hắn.
Cho dù có kẻ đã chết già, hắn cũng ra tay tàn sát cửu tộc của đối phương.
Hắn gặp được Tiểu Hồng, nhưng Tiểu Hồng năm xưa đã chết, người sống là bà chủ mới của Hòe Hoa Lâu, Hồng ma ma.
Tiểu Hồng năm xưa bị người khác bắt phải bán mình, lại thành kẻ bắt người khác phải bán mình.
Huống Tà Nguyệt giết nàng, hắn không thể chịu được chuyện người mình yêu năm xưa biến thành như vậy.
Nhưng trước khi chết, Tiểu Hồng thấy gương mặt mơ hồ mà Huống Tà Nguyệt cố ý che giấu, mỉm cười, thốt lên bốn chữ: “Tiểu Nhị... ca ca.”
"Không!"
Huống Tà Nguyệt gầm lên một tiếng, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ con phố đều bị hủy diệt, thậm chí kinh động tới hoàng tộc Đông Tề.
Khoảnh khắc đó, trái tim hắn như đã chết, đau đớn kịch liệt. Hắn cúi đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào trên ngực đã cắm một thánh trường đao.
Nguyệt Thịnh Nhai biến mất, thứ xuất hiện trước mặt hắn chỉ có một màu máu.
Một đầu khác của thanh đao trong tay Sở Hưu. Y lạnh nhạt nói: “Ngươi rất đáng thương, từ khi ngươi giết cô ta, Huống Tiểu Nhị đã chết.
Người còn sống chỉ là một gã điên, một gã điên tên Huống Tà Nguyệt.
Ngươi sống đau đớn như vậy, ta giết ngươi cũng là giải thoát cho ngươi.”
Trường đao được rút ra, sinh cơ trên người Huống Tà Nguyệt lập tức biến mất, nhưng khoảnh khắc này gương mặt hắn không có hận thù, chỉ có vẻ giải thoát.
Tiểu Hồng, ta tới tìm nàng đây.
Tâm ma nói rất đúng, không có ai trời sinh đã là tên điên, cũng không có trời sinh là kẻ nhân hay người tốt.
Sở Hưu chứng kiến tất cả mọi chuyện mà Huống Tà Nguyệt trải qua trong ảo ảnh.
Đối với loại tâm ma có thể dựng lên ảo ảnh mê hoặc cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền, mê hoặc loại người có sơ hở lớn trong tâm cảnh như Huống Tà Nguyệt là chuyện cực kỳ đơn giản. Thậm chí bất cứ thay đổi nào trong nội tâm hắn cũng không thể lừa được tâm ma và Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu mới nói Huống Tà Nguyệt rất đáng thương.
Nhưng thế nhân đều khổ, sinh ra trên thế gian này, có ai không đáng thương? Có ai không đáng đồng tình?
Trong lòng Sở Hưu đã cứng rắn như sắt đá, đáng thương cũng giết, đồng tình của giết.
Nhưng lúc này mọi người ở đây thấy Sở Hưu xuất đao đâm chết Huống Tà Nguyệt, ai nấy đều sửng sốt, kể cả Lâm Thương Long cũng vậy.
Lúc trước hắn không ra tay không phải là không muốn cứu Huống Tà Nguyệt mà đang nghĩ cách, rốt cuộc mình phải làm thế nào mới kéo được tên Huống Tà Nguyệt này lại, không để hắn chui vào chỗ chết nữa.
Cùng là thần tướng Thiên Môn, Lâm Thương Long biết thực lực của Huống Tà Nguyệt. Khi vận dụng Tà Nguyệt Đao, ít nhất Huống Tà Nguyệt có thể chống cự một thời gian, nhưng ai ngờ Huống Tà Nguyệt lại bị Sở Hưu đâm chết như vậy.
Đao này thật quá khó hiểu, ảo ảnh mà tâm ma dựng lên có thời gian rất dài, dài tới mức Huống Tà Nguyệt có thể nhớ lại thời gian đau xót nhất của bản thân.
Nhưng ở bên ngoài chỉ là một chớp mắt. Trong nháy mắt này phòng ngự tâm cảnh của Huống Tà Nguyệt thất thủ, không hề chống cự, để Sở Hưu đâm chết.
Lâm Thương Long chỉ vào Sở Hưu, ánh mắt đầy phẫn nộ và không thể tin nổi.
Tên Sở Hưu kia, y còn to gan giết chết thần tướng Thiên Môn?
Nhưng Lâm Thương Long không phải loại ngu ngốc tới mức lập tức tới báo thù Sở Hưu.
Thực lực của hắn mạnh hơn Huống Tà Nguyệt bình thường, nhưng không mạnh hơn lúc Huống Tà Nguyệt nổi điên vận dụng Tà Nguyệt Đao.
Huống Tà Nguyệt trong trạng thái này còn bị Sở Hưu giết chết, trước mắt hắn chỉ có thể quay lại Thiên Môn báo cáo cho môn chủ rồi tính.
Thấy Lâm Thương Long bỏ trốn, Sở Hưu cũng không truy đuổi.
Chuyện trước mắt còn quan trọng hơn Lâm Thương Long nhiều, còn về thù hận giữa y và Thiên Môn, giết Lâm Thương Long cũng không giải quyết được, ở đây còn bao nhiêu người đứng nhìn.
Sở Hưu nắm lấy thanh Tà Nguyệt Đao, trên Tà Nguyệt Đao lập tức truyền lại cảm xúc kháng cự, thậm chí một luồng sát ý cuồng loạn không ngừng ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Thanh đao này đúng là ma binh trong ma binh, hết sức cường đại nhưng khí linh lại muốn lấn át chủ nhân, ảnh hưởng tới người sử dụng.
Cho dù là Sở Hưu hiện tại cũng không thể kiềm chế nó, cho nên Sở Hưu trực tiếp ném nó vào hộp báu không gian. Nhưng lúc này không ai chú ý trên thi thể Huống Tà Nguyệt có một vệt sáng lấp lóe.
Cùng lúc đó, ở Thiên Môn trên Tây Côn Luân xa xôi, trong đại điện u ám, chín ánh đèn hình rồng kỳ dị đột nhiên có một chiếc vụt tắt.
Một khắc sau, một nam tử áo đen tóc đỏ xuất hiện trong đại điện, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn rồi đột nhiên nói: “Huống Tà Nguyệt đã chết!”
Nam tử áo đen tóc đỏ này chính là Quân Vô Thần, môn chủ Thiên Môn.
Nhưng sau khi biết tin Huống Tà Nguyệt đã chết, hắn không có vẻ đau thương nào, cũng không hề phẫn nộ, câu nói đó chỉ như trần thuật.
Lúc này trong đại điện lại có một thân hình xuất hiện, đó là một lão già mặc áo gấm thêu hoa văn rồng, dưới chân là một đôi giày tử kim mạ vàng với họa tiết rồng, cực kỳ lộng lẫy.
Thân hình của hắn cao lớn uy mãnh, mũi sư tử mắt hổ, chỉ đứng đó nhưng cũng khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
“Huống Tà Nguyệt đã chết? Ai dám giết thần tướng Thiên Môn?”