Có thể nói Sở Hưu tương đối có thiên phú lôi kéo thù hận.
Cũng như lúc này, chỉ cần đứng ra, y sẽ lập tức trở thành mục tiêu tập kích của mọi người.
Đương nhiên, đây cũng là điều Sở Hưu đang cần.
Năm người cùng nhau tấn công, Sở Hưu lại chỉ lao thẳng tới, nhắm về phía Vân Mộng Tử.
Thấy động tác của Sở Hưu, Vân Mộng Tử tức tối tới mức muốn hộc máu.
Vừa rồi Sở Hưu đã nhắm vào hắn, bây giờ nhiều người đồng thời ra tay, rõ ràng hắn đi cuối cùng, vì sao vẫn lại đánh hắn?
Vân Mộng Tử đã được trải nghiệm lực lượng của Sở Hưu, hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Giơ kiếm trước người, Vân Mộng Tử tay niết đạo ấn, chỉ trong chớp mắt đạo uẩn phù văn tỏa ra trước mặt hắn.
Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo vung cây phất trần trong tay, thiên địa nguyên khí tinh thuần tới cực điểm được hắn kết ấn truyền vào trong phất trần, quấn lấy Sở Hưu.
Cây phất trần này là Ninh Huyền Cơ năm xưa lưu lại, đạo uẩn tự sinh, luồng thiên địa nguyên khí được dẫn dắt tới tinh thuần tới cực điểm, như bản thân khoảng thiên địa này đang trói buộc Sở Hưu.
Cùng lúc đó, thân hình Hàn Cửu Tư theo sát phía sau, từng đạo văn được hắn nhanh chóng khắc họa, xoay quanh người hắn.
Hàn Cửu Tư tay như ôm lấy nhật nguyệt, hai luồng lực lượng thanh trọc ngưng tụ trước mặt hắn.
Thiên địa làm lò lửa, âm dương tạo hóa.
Lực lượng lưỡng cực hình thành một cân bằng vi diệu trước mặt hắn, khi lực lượng của đạo văn đạt tới mức cường thịnh nhất, Hàn Cửu Tư đánh thẳng ấn này về phía Sở Hưu, lực lượng âm dương ngưng tụ thành lò lửa cũng theo đó ép thẳng về phía Sở Hưu, lực lượng trong đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Lục Trường Lưu và Hàn Cửu Tư đều là người của Chân Vũ Giáo, lúc này phối hợp cũng hết sức ăn ý.
Lục Trường Lưu là người tính cách không nóng không lạnh, là người hiền lành có tiếng trên giang hồ, thậm chí võ đạo của hắn cũng không chú trọng về tấn công, ngược lại khi hỗ trợ lại đặc biệt hiệu quả.
Còn trong thời của Hàn Cửu Tư, cho dù là người của Đạo môn thì tính công kích cũng cực kỳ mãnh liệt, cho nên tính cách của Hàn Cửu Tư cũng càng cấp tiến.
Nhưng lúc này hai người liên thủ, võ đạo đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, uy thế đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Triệu Nguyên Phong theo sát phía sau xuất chỉ đánh xuống, chỉ kình xuyên qua hư không, vô hình vô chất nhưng lại làm cho không khí xung quanh phát ra một tiếng nổ kịch liệt.
Phá lãng chỉ, phá sóng tách nước, nếu chiêu nà được thi triển trong nước, đủ khiên sóng biển dâng trào trong phạm vi vài dặm.
Vị trưởng lão Triệu gia cũng xuất chưởng đánh xuống, chưởng lực huyễn hóa thành sóng lớn vô biên, uy thế cực kỳ hùng hồn.
Đây là lần đầu Sở Hưu đối phó với nhiều võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như vậy cùng một lúc.
Thật ra áp lực khi bị vây công còn lớn hơn khi đối diện với võ giả thực lực mạnh hơn mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi đối mặt với một người, cho dù ngươi phải tử chiến tới cùng thì ngươi cũng chỉ cần tập trung vào một người.
Nhưng đối phó với nhiều người bao vây, lại phải phân tán sự chú ý, đặc biệt là những người vây công đều có thực lực không yếu, bất cứ sơ sót nào cũng có thể dẫn tới thất bại.
Nhưng đối diện với tình huống này, phương pháp phá giải của Sở Hưu cũng rất đơn giản.
Nếu nhiều người, vậy giết nhiều lên, giết tới lúc ít người mới thôi!
Nội lực chân hỏa bùng lên quanh người Sở Hưu, đồng thời trong đó còn kèm theo ngọn lửa diệt thế.
Lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, ngọn lửa diệt thế tựa như giòi bám trong xương né tránh trói buộc của Lục Trường Lưu rồi men theo quỹ tích chân khí khi hắn xuất thủ, lan tới cây phất trần, thậm chí dính lên người hắn.
Thuộc tính lực lượng của ngọn lửa diệt thế vô cùng quỷ dị, ít nhất Lục Trường Lưu không muốn dính phải.
Cho nên thân hình của hắn bắt đầu lùi lại phía sau, đạo uẩn quanh người bộc phát, chống lại ngọn lửa diệt thế này.
Tà Nguyệt Đao được Sở Hưu nắm trong tay, xuất đao chém xuống, vầng trăng máu vặn vẹo chớp mắt đã hóa thành một vệt máu sắc bén tới cực điểm, xé rách tất cả.
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, mọi thứ trước mặt y đều bị chém thành hai nửa.
Không gian bị chia cắt, thời gian bị phân tách, lực lượng âm dương hình thành lò lửa khổng lồ vốn đã cực kỳ cuồng bạo, thiếu ổn định, chỉ cần đạo văn mà Hàn Cửu Tư bố trí tan rã là lập tức bùng nổ.
Nhưng dưới Phá Tự Quyết của Sở Hưu, lò lửa thiên địa đó bị chia thành hai nửa chỉnh tề.
Trời về trời, đất về đất, âm về âm, dương về dương.
Luồng lực lượng kia như chưa từng tồn tại, chỉ trong chớp mắt đã tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng nhất đao Phá Tự Quyết của Sở Hưu lại không hề dừng lại, tiếp tục chém về phía Hàn Cửu Tư.
Một thanh đạo kiếm khắc đầy phù văn được Hàn Cửu Tư nắm trong tay, chỉ trong khoảnh khắc chín chín tám mươi mốt phù văn đã được hắn dùng trường kiếm điểm ra với tốc độ cực kỳ mau chóng, thậm chí có thể sánh với những cường giả trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Nhưng vẫn vô dụng!
Dưới đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu, uy lực của đao này không gì không phá.
Chín chín tám mươi mốt đạo phù văn được bày ra trong chớp mắt, nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị Sở Hưu chém vỡ!
Đúng lúc này, Thuần Dương kiếm quang nóng rực trút xuống, Vân Mộng Tử bị Sở Hưu bỏ qua đã xuất thủ kịp thời, ngăn cản trước mặt Hàn Cửu Tư.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng Vân Mộng Tử cũng được Hàn Cửu Tư giúp đỡ, ngăn cản đao vừa rồi của Sở Hưu. Nhưng thanh đạo kiếm thần binh của hắn vốn đã có vết nứt, lúc này đỡ đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu lập tức bị cắt thành hai nửa.
Hàn Cửu Tư lòng đầy sợ hãi nhìn Vân Mộng Tử, hạ giọng nói: “Đa tạ.”
Vân Mộng Tử sắc mặt phức tạp nhìn về phía Sở Hưu, giọng điệu hết sức khó tả: “Chúng ta tính sai rồi.”
Sắc mặt Hàn Cửu Tư cũng thay đổi: “Đúng là tính sai rồi.”
Mục tiêu lần này của bọn họ là Sở Hưu, nhưng điều mà bọn họ tính sai cũng là Sở Hưu.
Bọn họ không ngờ thực lực của Sở Hưu lại mạnh mẽ như vậy, phải nói là cường đại tới mức không nói lý!
Vân Mộng Tử cắn răng nói: “Kéo dài thời gian! Cho dù không thắng nổi cũng phải cuốn lấy hắn!
Có chúng ta ngăn cản nhánh Ẩn Ma, ngăn cản võ lâm Bắc Yên, chắc chắn triều đình Bắc Yên không thể thủ được lâu.
Sau khi triều đình Bắc Yên tan rã, cơ nghiệp của tên Sở Hưu kia cũng bị phá hủy.
Đến lúc đó cho dù bọn chúng không thua tại đây, nhưng chắc chắn cơ nghiệp của bọn chúng tại Bắc Yên cũng dính một mồi lửa, tổn thương nguyên khí nặng nề!”
Hàn Cửu Tư sắc mặt trầm tĩnh gật nhẹ đầu, nhưng hắn lại không biết, bọn họ tính sai không chỉ một điểm.
Còn lúc này Phá Tự Quyết của Sở Hưu vừa chặt đứt binh khí của Vân Mộng Tử, chỉ kình cường đại từ Phá Lãng Chỉ đã tới trước mặt hắn.
Sở Hưu không tránh không né, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần đột nhiên hiển hiện sau lưng Sở Hưu, trong con mắt thứ ba, ngọn lửa diệt thế nóng rực ầm ầm bộc phát, nghênh đón chỉ kình của Phá Lãng Chỉ.
Hai bên va chạm, ngọn lửa diệt thế tản mác ra rơi xuống mặt đất, thiêu thành một cái hố khổng lồ.