Côn Luân Ma Chủ

Chương 1369. Kẻ đầu tiên 2




Nhưng đúng lúc này, thân hình Sở Hưu lại bắn ra như đạn pháo, nội lực chân hỏa nóng rực bùng lên trên người y, một quyền đánh ra, tiến thẳng về phía trưởng lão Triệu gia kia.

Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi mục tiêu như vậy.

Lực lượng của quyền này cũng khiến mọi người kinh hãi, thân hình Sở Hưu đã đi tới trước mặt trưởng lão Triệu gia thì tiếng nổ với vọng tới.

Quyền ý phá thiên diệt địa duy ngã độc tôn như muốn xé tan cả thiên địa và bầu trời.

Trước đây không lâu, Sở Hưu đã dùng một quyền như vậy đánh chết Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Pháp Binh.

Tuổi tác vị trưởng lão Triệu gia này đã không nhỏ, trông như sắp chết, vốn không cách nào so sánh được với Bách Lý Pháp Binh.

Trong mắt những người khác thì chỉ kình kia vô cùng hùng hồn, nhưng trong mắt Sở Hưu lại vô cùng yếu ớt!

Cảm nhận được lực lượng từ quyền của Sở Hưu, trưởng lão Triệu gia vô cùng kinh hãi.

Vừa thu hồi lực lượng, trưởng lão Triệu gia vừa kinh hãi hét lớn: “Cứu ta!”

Tuy ngày thường Triệu Nguyên Phong rất ngứa mắt với tên trưởng lão Triệu gia chuyên lấy bối phận ra để chặn họng hắn, nhưng dù sao vị trưởng lão Triệu gia này cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Giang Sơn Các của hắn, là một phần lực lượng của Giang Sơn Các. Hắn không thể để mặc trưởng lão Triệu gia chết ở đây.

Những người khác cũng vậy, lao nhao xông về phía Sở Hưu.

Bọn họ không có giao tình gì với vị trưởng lão Triệu gia này.

Nhưng bây giờ bọn họ đang có chung một kẻ địch, chính là Sở Hưu.

Bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, không có ai thiển cận, đã tới nước này rồi còn ai chiến đấu một mình, để Sở Hưu lần lượt hạ gục?

Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị động thủ, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần vừa chặn đường Triệu Nguyên Phong lại đột nhiên bùng nổ, đại lượng ngọn lửa diệt thế lập tức bao phủ tất cả bọn họ!

Ngưng tụ pháp tướng cũng tiêu tốn không ít chân khí, đột nhiên khiến pháp tướng tự nổ, hành động này tiêu tốn nhiều tới mức sắc mặt Sở Hưu tái nhợt.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, chỉ bằng lực lượng cơ thể đơn thuần cũng đủ phá tan chỉ lực và cương khí hộ thể của trưởng lão Triệu gia, đánh cho một cánh tay của hắn nổ thành làn sương máu!

Trưởng lão Triệu gia rú lên thảm thiết, quanh người hắn hiện lên vệt nước rồi nổ tung, hơi nước tràn ngập nhưng lại chống đỡ phân nửa lực lượng từ quyền của Sở Hưu.

Dù sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy lực lượng của bản thân vị trưởng lão Triệu gia không ra sao, nhưng dù sao cũng có một số thủ đoạn mấu chốt, nếu không quyền vừa rồi của Sở Hưu đã trực tiếp giết chết hắn rồi.

Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu đã đi tới trước mặt hắn, bóp cổ hắn rồi lạnh lùng nói: “Khu vực hải ngoại còn chưa đủ cho các ngươi chơi đùa hay sao mà còn định vào Trung Nguyên gây sóng gió?

Đại Thanh đã mất rồi còn muốn phục quốc làm hoàng tộc chó má gì, một lũ sa cơ lỡ vận mà còn không tự biết lấy mình!”

Trưởng lão Triệu gia còn chưa kịp hiểu Đại Thanh là gì, quốc hiệu của bọn họ năm xưa cũng không phải Thanh, một khắc sau quyền của Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn. Ầm một tiếng, Sở Hưu trực tiếp đánh nổ đầu trưởng lão Triệu gia. Thi thể không đầu bị y tiện tay ném sang một bên.

Toàn bộ chiến trường lập tức tĩnh lặng lại.

Chính Ma Đại Chiến đánh lâu như vậy, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương cũng đã bị thương, nhưng đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đầu tiên bỏ mạng, hơn nữa còn chết thảm như vậy.

Thấy thi thể không đầu của vị trưởng lão Triệu gia bị ném xuống đất như đống thịt nát, những võ giả tông môn Chính đạo ở đây lập tức lạnh cả tim.

Cho dù là trong mắt đại đa số võ giả đại phái, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng là cường giả cao tới không thể chạm tới.

Cường giả cảnh giới này chết cũng rất bình thường, bị giết cũng rất bình thường, dù sao mạnh đến đâu thì cũng có người mạnh hơn.

NHưng như Sở Hưu bây giờ, hai quyền đã đánh chết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như giết gà, cảnh tượng này thật quá chấn động.

Đám người Triệu Nguyên Phong xuyên qua cản trở của ngọn lửa diệt thế, chứng kiến trưởng lão Triệu gia bị Sở Hưu xuất quyền đánh chết, sắc mặt ai nấy cực kỳ âm trầm.

Mất mặt, thật quá mất mặt!

Năm người đấu một, kết quả lại bị người ta thoải mái giết chết một người, chẳng lẽ chưa đủ mất mặt hay sao?

Nhưng ngoài mất mặt ra, bọn họ lại không thể không thừa nhận, tuy cảnh giới của Sở Hưu cũng giống với bọn họ, cùng là Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng về mặt chiến lực đã là đỉnh phong của cảnh giới này.

Bây giờ thậm chí Sở Hưu còn khiến Triệu Nguyên Phong nghĩ đến một người, Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh!

Vị này từng là khách khanh của hắn, nhưng ngay cả hắn đều phải đối xử khách khí, không dám có chút ác ý nào.

Vô địch trong cùng cấp bậc, bây giờ Sở Hưu đã gần xứng với cách xưng tụng này.

“Kẻ đầu tiên.”

Sở Hưu giơ một ngón tay, một khắc sau thân hình y đã đánh thẳng về phía Vân Mộng Tử.

Lại tới nữa rồi!

Vân Mộng Tử lập tức biến sắc.

Lần này bốn người trực tiếp phối hợp công kích, lực lượng tập trung vào một điểm, cùng ra tay ngăn cản Sở Hưu.

Một khắc sau, tay Sở Hưu niết ấn quyết, từng luồng khí đen tỏa ra quanh người hắn, tràn vào trong thiên địa, như đang dẫn dắt lực lượng ác niệm cực hạn nhất trong thiên địa này.

Một khắc sau, tiếng quỷ thần nỉ non như có như không vang vọng, đến cuối cùng thậm chí tiếng khóc đó hóa thành tiếng kêu gào bi thảm. Âm thanh hiển hiện, mưa máu đỏ tươi cũng hàng lâm, ma thần dữ tợn từ trong hư không xé rách thiên địa, xuất chưởng đánh xuống. Bốn người liên thủ hợp kích cũng bị công phá, cả bốn bị đánh thẳng xuống dưới đất, chỉ để lại một dấu tay cực lớn dưới mặt đất!

Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú vừa xuất hiện, uy thế quả thật kinh thiên động địa, bốn người cũng không ngăn cản nổi.

Nội lực chân hỏa và ngọn lửa diệt thế bùng lên quanh người Sở Hưu.

Triệu Nguyên Phong xông tới, bị y xuất quyền đánh bay.

Lục Trường Lưu cầm đạo kiếm chém tới, nhưng lại bị y xuất đao chém đứt thần binh.

Hàn Cửu Tư định bày sát trận trấn áp nhưng lại bị ngọn lửa diệt thế trực tiếp thiêu đốt thành tro tàn.

Chỉ để lại một mình Vân Mộng Tử khổ sở giãy dụa dưới thế công của Sở Hưu. Nhưng hắn không có binh khí, đỡ thêm vài chiêu của Sở Hưu là bị đánh tới hộc máu.

Vân Mộng Tử cắn chặt hàm răng, không lùi bước.

Tám trăm năm trước hắn cũng là thiên kiêu trong thế hệ đó, lúc này lại đặt chân vào giang hồ, còn làm dấy lên sóng gió ngập trời như vậy, hắn không tin mình sẽ chết, cũng không tin mình sẽ bị đánh bại như vậy!

Một vầng mặt trời đỏ máu hiển hiện sau lưng Vân Mộng Tử.

Vầng mặt trời rực rỡ đó tỏa ra khí huyết nóng rực, như dung nham.

Thấy Vân Mộng Tử định liều mạng, đám người Hàn Cửu Tư lập tức ra tay cứu viện.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Triệu các chủ, trước đó ta đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ta lại cho ngươi một cơ hội chọn phe.