Chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền đâu dễ ngăn cản, cho dù trước đó Sở Hưu rất tự tin, nhưng khi giao chiến với Lăng Vân Tử một chiêu, không ngờ Tà Nguyệt Đao của Sở Hưu lại phát ra tiếng rên rỉ, khí tức cuồng bạo không ngừng rung chuyển, thậm chí khiến cho Sở Hưu phải tốn công tốn sức áp chế bản thân Tà Nguyệt Đao.
“Có chuyện gì vậy? Đáng lẽ ra phải còn thời gian chứ?”
Tâm ma bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn thời gian, nhưng ta đã không cách nào trấn áp Tà Nguyệt Đao.
Thực lực đối thủ của ngươi quá mạnh, hơn nữa Tà Nguyệt Đao không thể chống được lực lượng Thuần Dương cựu hạn kia. Thanh kiếm kia rất không bình thường, thậm chí ảnh hưởng tới bản nguyên của khí linh Tà Nguyệt Đao.”
Sở Hưu nheo mắt, đương nhiên y biết kiếm của đối phương bất phàm, đây là bội kiếm Thuần Dương của Lã Tổ năm xưa.
Nhưng y không ngờ Tà Nguyệt Đao này lại yếu ớt như vậy, mới có một chiêu đã không chịu nổi.
Đúng là không phải binh khí của mình thì không thuận tay.
Thu hồi Tà Nguyệt Đao, bên phía Lăng Vân Tử trường kiếm rung động, dẫn dắt tất cả lực lượng Thuần Dương trong khoảng thiên địa này, trực tiếp tạo thành một lĩnh vực khổng lồ đánh về phía Sở Hưu.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khống chế thiên địa, trong khu vực này bọn họ chẳng khác nào thần linh, loại áp chế lực lượng này vượt quá lẽ thường.
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú lại được thi triển, trời khóc mưa máu hàng lâm, ma thần trời sinh xé tan lĩnh vực, nhưng lại không thể làm Lăng Vân Tử tổn hại gì, vẫn đánh về phía y.
Liên tục giao thủ với Lăng Vân Tử vài chiêu, nhưng Sở Hưu luôn bị áp đảo.
Bây giờ, rốt cuộc y cũng biết chênh lệch giữa mình và cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường như Lăng Vân Tử lớn tới mức nào.
Sở Hưu có thể ngăn cản thế công của đối phương, nhưng mỗi lần y xuất thủ đều phải dốc toàn lực, sử dụng toàn bộ sức mạnh mới có thể chống cự.
Còn ngược lại, bên phía Lăng Vân Tử, tuy trong lòng hắn rất phẫn nộ, nhưng Lăng Vân Tử luôn giữ lực lượng ở mức ổn định.
Hắn đang chờ, chờ tới lúc Sở Hưu không chịu nổi mới thi triển một đòn như sấm sét, dùng lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng nhất tiêu diệt Sở Hưu.
Loại đấu pháp này không hề đẹp mắt, đại đa số võ giả đều coi trọng một chiêu như lôi đình, trực tiếp đánh bại đối phương.
Lăng Vân Tử với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đánh với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu đã là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn dùng đấu pháp này, chắc chắn sẽ có người coi thường.
Nhưng bản thân Lăng Vân Tử lại không thấy thế, đối với hắn mà nói, nếu có thể giết chết Sở Hưu, có mất mặt cũng có sao?
Loại đấu pháp không lạnh không nóng này tuy trong thời gian ngắn không làm gì được Sở Hưu, nhưng lại khiến Sở Hưu cảm thấy càng khó giải quyết.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nói vọng sang một phía: “Chư vị của Kiếm Vương Thành, đừng xem kịch nữa, bây giờ các ngươi ra tay giúp đỡ sẽ có đồ tốt cho các ngươi.”
Đám người Kiếm Vương Thành đứng bên cạnh xem kịch đã hơn nửa ngày.
Trước đó bọn họ cho rằng chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ thua.
Kết quả, không ngờ sau khi Sở Hưu xuất hiện, tình thế lại có xu hướng nghịch chuyển.
Nhưng còn chưa nghịch chuyển được bao lâu, bên phía Sở Hưu lại bị Lăng Vân Tử áp đảo cực kỳ thê thảm.
Bây giờ ngay cả Thẩm Thiên Vương cũng không dám nói rốt cuộc trận chiến này ai sẽ thắng. Cho nên hắn rất sáng suốt không nhúng tay vào chuyện này, chọn cách đứng ngoài xem kịch.
Sở Hưu đột nhiên mở miệng khiến Thẩm Thiên Vương sửng sốt, y đúng là dám nói.
Phải biết quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Sở Hưu không coi là hòa thuận. Tuy y và Phương Thất Thiếu là bạn bè, nhưng Kiếm Vương Thành không phải của một mình Phương Thất Thiếu, hắn cũng không thể ảnh hưởng tới thái độ của Kiếm Vương Thành đối với Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ còn chưa bỏ đá xuống giếng đã là rất phúc hậu rồi, Sở Hưu còn muốn bọn họ giúp đỡ, rốt cuộc y đang nghĩ gì? Tưởng Kiếm Vương Thành bọn họ dễ thuyết phục vậy sao?
Nhưng không đợi Thẩm Thiên Vương mở miệng, sau khi ngăn cản một đòn của Lăng Vân Tử, Sở Hưu nhanh chóng móc ra một viên đan hoàn tỏa ra kiếm khí nói: “Kiếm hoàn mà thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết lưu lại. Nó còn rất hoàn chỉnh, không tổn hại gì. Cầm lấy nó, Kiếm Vương Thành các ngươi có thể suy tính ra bí pháp cô đọng kiếm hoàn một cách hoàn chỉnh. Vật này có đủ đổi lại Kiếm Vương Thành các ngươi xuất thủ không?”
Ngay khoảnh khắc chứng kiến viên kiếm hoàn kia, võ giả Kiếm Vương Thành đều động tâm.
Tuy trong điển tịch có ghi chép luyện kiếm hoàn rất lãng phí thời gian, được không bù nổi mất.
Nhưng đối với những võ giả Kiếm Vương Thành như bọn họ, dù sao phần lớn thời gian cũng là trốn ở khu vực hoang vu Tây Mạc tu luyện, thời gian là thứ bọn họ có nhiều nhất.
Quan trọng nhất là, thân là kiếm tu, không ai có thể cự tuyệt bí pháp tiếng tăm lừng lẫy thời thượng cổ.
Chứng kiến đám người Kiếm Vương Thành có vẻ động tâm, Lăng Vân Tử lập tức lên tiếng: “Thẩm chưởng môn, đây đang là chiến trường Chính Ma Đại Chiến, tình thế hai bên cũng là không chết không thôi.
Trước đó Kiếm Vương Thành các ngươi không ra tay thì thôi, bây giờ mà xuất thủ, các ngươi sẽ là kẻ địch của võ lâm Chính đạo chúng ta!”
Thẩm Thiên Vương cười hai tiếng nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, uy hiếp như vậy cũng là vô nghĩa thôi.
Kiếm Vương Thành ta ở Tây Mạc xa xôi, lúc bình thường không đối địch với võ lâm Trung Nguyên không phải vì Kiếm Vương Thành chúng ta rộng lượng, mà là không có lợi ích gì.
Nhưng rất xin lỗi, bây giờ Kiếm Vương Thành chúng ta đã thấy lợi ích trước mắt, nếu không ra tay, làm sao xứng với bản thân mình đây?
Nếu các ngươi cũng có thể lấy ra thứ tương đương với kiếm hoàn, chúng ta cũng có thể tấn công tên Sở Hưu kia. Ai ra giá cao thì được thôi, bán mình cũng phải bán với giá tốt chứ.”
Thấy Thẩm Thiên Vương nghênh ngang nói về lợi ích như vậy, đám người Chính đạo như Lăng Vân Tử cũng không có cách nào.
Bởi vì từ đầu, Kiếm Vương Thành đã tuyệt đối không phải người lương thiện.
Trong khu vực Tây Mạc, vô số tiểu quốc Tây Vực san sát nhau, đối với bọn họ Kiếm Vương Thành là thế lực siêu nhiên.
Tâm trạng tốt thì giúp bọn họ hùng bá một phương, tâm trạng không tốt thì tiện tay gặt đầu quốc chủ của bọn họ làm bóng đá, đây là chuyện rất bình thường.
Đối với Kiếm Vương Thành, không phải người cùng tộc ta, chắc chắn trong lòng có suy nghĩ khác, đám man di ấy mà coi là người à? Cho nên không không hề có cảm giác tội lỗi.
Tương tự, cũng vì Kiếm Vương Thành đối phó với những dị tộc ở Tây Vực cho nên không bị tông môn Chính đạo thảo phạt. Bằng không nếu bọn họ hành động như vậy ở Trung Nguyên, chắc chắn sẽ bị gán mác Ma đạo.
Thẩm Thiên Vương cố ý đội một lúc mà không thấy Lăng Vân Tử nói gì, hắn mới lắc đầu thở dài: “Xem ra Lăng Vân Tử chưởng giáo không thể lấy ra thứ gì đả động Kiếm Vương Thành chúng ta rồi. Vậy xin lỗi, lần này đừng trách Kiếm Vương Thành ta không đứng về phía các ngươi.”
Thẩm Thiên Vương là người ngoài mặt thì thô bạo nhưng thực tế tâm tư cực kỳ thâm trầm.