Côn Luân Ma Chủ

Chương 1372. Lợi ích là trên hết 2




Kiếm Vương Thành không có lập trường, chỉ đứng trên lập trường của chính mình.

Lần trước trong Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, Kiếm Vương Thành đứng về phía Chính đạo là vì uy thế của đương kim Ma đạo đệ nhất nhân Dạ Thiều Nam quá cường thịnh.

Còn lần này Kiếm Vương Thành lựa chọn đứng về phía Sở Hưu thật ra không liên quan mấy tới Phương Thất Thiếu, chỉ vì pháp môn tu luyện kiếm hoàn đã thất truyện rất có sức hấp dẫn đối với một kiếm khách. Hơn nữa lần này giới Ma đạo cũng bị chèn ép rất thảm, hắn cũng nên thay đổi lập trường.

Khi vài võ giả Kiếm Vương Thành tham chiến, tình thế trong trận chiến đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Bên phía Thương Thiên Lương tuy bị trọng thương nhưng đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần lại không thành vấn đề.

Còn đám người Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà đều có thể một đánh nhiều, cứ như vậy, cán cân thắng bại đã nghiêng sang một bên.

Thấy cảnh này, trong mắt Lăng Vân Tử lóe lên sát ý kịch liệt.

Không thể kéo dài!

Vốn dĩ hắn định mài chết Sở Hưu, nhưng sau khi Kiếm Vương Thành gia nhập, không khéo còn chưa mài chết Sở Hưu, ngược lại phe mình không chịu nổi trước.

Bên phía Ma đạo là liên minh, nhưng trung tâm của liên minh này lại là Sở Hưu.

Chỉ cần Sở Hưu không chết, liên minh cũng không bị phá hủy.

Bên phía Chính đạo cũng là liên minh, nhưng ngay chính bọn họ cũng không biết trung tâm của liên minh này là gì.

Có kẻ vì thù oán riêng, có người vì trừ ma, lại có người vì lợi ích.

Đủ mọi loại người lẫn lộn, lúc thuận lợi thì còn tạm, nhưng một khi gặp phải chướng ngại, rất có thể bên tan tác trước lại chính là bọn họ.

Trường kiếm của Lăng Vân Tử lướt qua lòng bàn tay, máu tươi nóng rực vẩy lên thần binh Thuần Dương.

Trường kiếm chỉ thiên, khoảnh khắc này thiên địa như dừng lại, ánh sáng mặt trời tràn vào cơ thể Lăng Vân Tử.

Cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, nhưng khoảng thiên địa này cũng có cực hạn, Lăng Vân Tử cũng không cách nào khống chế lực lượng của vầng mặt trời trên đầu.

Nhưng bây giờ hắn lại cưỡng ép thần binh Thuần Dương làm vật dẫn, thu hút lực lượng của vầng mặt trời trên đầu vào trong khoảng thiên địa này, lại tạo ra một vầng mặt trời khác!

Cảm nhận được lực lượng đó, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui về phía sau.

Ép một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền tới cực hạn, tuy rất đáng khoa khoang như cũng hết sức nguy hiểm.

Nhưng ngay khoảnh khắc Sở Hưu hành động, phía sau hắn lại có lực hút vô tận, kéo Sở Hưu về phía vầng mặt trời đang dâng lên.

Ánh mặt trời như bình minh hé lộ ở phía đông, càng lúc càng lớn, lực hút cũng càng lúc càng mạnh.

Bị ép tới đường cùng, Sở Hưu buộc phải bỏ suy nghĩ trốn tránh. Một khắc sau quanh người hắn bùng lên huyết khí vô biên, giữa thiên địa vô số tiếng ma thần gào thét liên tiếp vang lên.

Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp vừa được thi triển, uy thế cường đại tới mức có thể tranh đấu trực diện với Lăng Vân Tử.

Nhưng uy thế của Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp chỉ tồn tại có một nháy mắt, một khắc sau đã bị ánh mặt trời vô tận bao phủ.

Thấy cảnh này, Thẩm Thiên Vương lập tức biến sắc.

Sở Hưu chết cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là ngươi lấy viên kiếm hoàn kia ra đã rồi hẵng chết. Bây giờ ngươi chết thì chúng ta đi đâu lấy viên kiếm hoàn kia đây? Quả nhiên, lần sau có làm chuyện như vậy cũng phải nhận tiền đặt cọc trước mới được.

Lúc này Ngụy Thư Nhai thấy Sở Hưu bị ánh sáng mặt trời rực rỡ kia bao phủ, lão lập tức biến sắc, đang định ra tay cứu viện.

Vốn dĩ lần này lão đã định liều mạng, cái thân già này có chết thì cũng chết nhưng nếu Sở Hưu chết, nhánh Ẩn Ma cũng tan rã triệt để!

Nhưng không đợi hắn hành động, Lục Giang Hà đã ngăn lại, híp mắt nói: “Yên tâm, tên Sở Hưu kia không dễ chết như vậy đâu, có Bất Diệt Ma Đan của giáo chủ, cho dù hắn có chui đầu vào chỗ chết cũng có đường sống.

Huống chi ngươi tưởng tiểu tử kia là loại người quên mình vì người khác à? Đừng đùa, nếu không tính toán kỹ lưỡng, hắn sẽ không đối đầu trực diện đâu.”

Lục Giang Hà không phải người thân cận nhất với Sở Hưu, nhưng có thể nói hắn là người hiểu rõ nhất về Sở Hưu.

Nếu Sở Hưu dễ chết như vậy, y đã không phải Sở Hưu.

Quả nhiên, dưới đòn thế cực mạnh của Lăng Vân Tử, khu vực vài dặm xung quanh hai người bọn họ đã hóa thành một vùng đất cằn cỗi.

Mặt đất bị nhiệt độ cao hòa tàn, tạo thành hàng loạt tinh thể lưu ly sáng bóng kỳ dị.

Còn tại vị trí của Sở Hưu, một cái kén máu đứng dưới đất, một khắc sau kén máu nứt ra, Sở Hưu sắc mặt tái nhợt.

Một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đúng là không dễ ngăn cản, nếu Lăng Vân Tử mạnh hơn một chút, cho dù có Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp thì Sở Hưu cũng không ngăn cản nổi.

Hơn nữa dưới áp lực cường đại như vậy, hiệu quả của Bất Diệt Ma Đan cũng phát huy đến mức lớn nhất.

Khi lực lượng Thuần Dương cường đại kia xuyên qua kén máu đánh vào cơ thể Sở Hưu, nếu là người khác e rằng thương thế sẽ càng ngày càng nặng.

Nhưng có Bất Diệt Ma Đan, chỉ cần lực lượng này không mạnh tới mức lập tức phá hủy cơ thể của Sở Hưu, Bất Diệt Ma Đan có thể tạm thời triệt tiêu lực lượng này.

Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu, ánh mắt đã kiêng kỵ tới tột đỉnh.

Dùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chống chọi một đòn toàn lực của cường giả Thiên Địa Thông Huyền như hắn, nhưng Sở Hưu vẫn ngăn cản được, thực lực này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.

Tuy bây giờ thực lực của Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, nhưng y vẫn còn trẻ.

Tất cả mọi người cho rằng điểm kinh khủng nhất của Sở Hưu là thực lực, là thủ đoạn cay nghiệt của y.

Nhưng lại không biết, điều mọi người kiêng kỵ nhất về Sở Hưu lại là tuổi tác của y, vì y còn trẻ, có vô số khả năng!

Thêm một thời gian nữa, liệu y có thể trở thành Dạ Thiều Nam thứ hai không? Có thể trở thành... Độc Cô Duy Ngã thứ hai hay không!

Lúc này Lăng Vân Tử đã không dám tưởng tượng, thậm chí hắn đã kiêng kỵ Sở Hưu tới đỉnh điểm.

Toàn bộ nhánh Ẩn Ma còn không có sức uy hiếp bằng một mình Sở Hưu.

Hắn hạ quyết tâm, lần này nhất định phải diệt trừ Sở Hưu ở đây, cho dù bản thân có thụ thương cũng phải giết chết y.

Nhưng ngay lúc này, một võ giả Chân Vũ Giáo lại lấy ra một trận bàn, trên đó lấp lóe ánh sáng trận đạo, hội tụ thành từng phù văn truyền vào cơ thể hắn.

Sau khi đọc xong nội dung của phù văn, võ giả Chân Vũ Giáo đột nhiên biến sắc, lớn tiếng hô: “Không xong rồi! Chưởng giáo, Đông Tề lui binh!

Vừa có tin đưa tới, võ giả khu vực hải ngoại tấn công vùng bờ biển của Đông Tề. Đông Tề không có ai trấn thủ ở đó, phải lui tới ngàn dặm, trong một ngày đã mất hai quận!

Bây giờ Đông Tề đã gọi toàn bộ Cửu Biên Cường Quân về, đồng thời Trấn Quốc Ngũ Quân cũng bắt đầu xuất phát tới Thương Mang Sơn trợ giúp Ngụy Quận!”

Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Không ai ngờ lần này người lui bước trước lại không phải bọn họ mà là Đông Tề.

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, võ lâm Chính đạo và triều đình Đông Tề chỉ liên thủ, bên phía Đông Tề rút lui, bọn họ phải làm thế nào?