Côn Luân Ma Chủ

Chương 1376. Lại đến Đông Hải




Bách Đông Lai công khai tuyên bố, Thanh Phong Hải không có chí tôn, cho nên Chí Tôn Đảo đổi tên thành Thanh Phong Đảo, mang ý nghĩa hòn đảo chung của tất cả võ giả trong Thanh Phong Hải, ai cũng có thể lên đảo. Nhưng trên thực tế đám người Bách Đông Lai vẫn là người chấp chưởng Chí Tôn Đảo.

Lúc này Bách Đông Lai đang ở trên Chí Tôn Đảo xử lý một số chuyện phức tạp.

Sau khi trở thành người thống trị Thanh Phong Hải trên thực tế, trên tay Bách Đông Lai cũng có rất nhiều chuyện phiền toái.

Lúc này đột nhiên có hạ nhân tới bẩm báo nói Sở đại nhân trở về, Bách Đông Lai lập tức giật mình.

Không sai, chỉ có kinh hãi, không có vui mừng.

Sau trận chiến ở Chí Tôn Đảo, Bách Đông Lai chứng kiến lực lượng cường đại tới mức người khác run sợ của Sở Hưu, nhưng tương tự, y cũng rất e ngại lực lượng đó.

Hợp tác với Sở Hưu một lần là đủ, hắn cũng làm theo yêu cầu của Sở Hưu, tấn công Đông Tề, còn tiện tay đoạt lấy đại lượng tài nguyên.

Vốn hắn cho rằng liên hệ giữa hai bên dừng lại ở đây, kể cả lần trước Sở Hưu nói bọn họ sẽ còn gặp mặt, Bách Đông Lai cũng chỉ coi là Sở Hưu khách sáo mà thôi, không ngờ y thật sự tìm tới cửa. Chuyện này khiến Bách Đông Lai không biết làm thế nào, trong lòng càng ngờ vực, rốt cuộc Sở Hưu tới đây làm gì? Chẳng lẽ y có ý đồ gì với khu vực Đông Hải?

Tuy trong lòng hết sức nghi ngờ, nhưng Bách Đông Lai vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mang nụ cười ấm áp ra ngoài.

Thấy ngoài đại sảnh ngoài Sở Hưu ra còn có đám người Ngụy Thư Nhai, Bách Đông Lai vô thức giật mình.

Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ, đây là bốn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí hắn không nhìn ra sâu cạn của ba người trong số đó.

Đây là lực lượng của Sở Hưu tại Trung Nguyên hay sao? Thật quá khủng khiếp.

Nghĩ tới đây thái độ của Bách Đông Lai càng khiêm tốn, hắn cúi đầu hành lễ với Sở Hưu rồi nói: “Không ngờ lại được gặp Sở đại nhân sớm vậy. Xem ra Sở đại nhân đã phá giải nguy cơ bên phía Trung Nguyên, thật đáng mừng.”

Đám người Ngụy Thư Nhai thấy thái độ của Bách Đông Lai cũng rất ngạc nhiên.

Lý do là thái độ của vị bá chủ Đông Hải này khi gặp mặt Sở Hưu lại quá hạ mình, thậm chí có thể nói là khúm núm.

Rốt cuộc Sở Hưu đã làm chuyện người người oán trách như thế nào ở Đông Hải mà dọa người ta tới nước này?

Nhìn bộ dạng của Bách Đông Lai, Sở Hưu cũng đoán được suy nghĩ của đối phương, y cười ha hả nói: “Bách tiên sinh đừng căng thẳng, ta không hứng thú với thế lực giang hồ ở Đông Hải, lần này ta tới chỉ là tìm đồ mà thôi.”

Bách Đông Lai thầm thở phào một tiếng, cũng cười lớn đáp lời: “Sao Sở đại nhân lại nói vậy, sao ta lại căng thẳng chứ? Sở đại nhân muốn tìm cái gì, tại hạ sẽ dốc hết sức lực phối hợp.”

Sở Hưu vẽ lại bản đồ biển từ những hình ảnh mà tâm ma khai thác được, đương nhiên cũng có chỗ sai.

“Ta muốn tìm một hòn đảo trong vùng biển này nhưng không quen thuộc với khu vực hải ngoại, cho nên cần nhờ Bách tiên sinh hỗ trợ.”

Nghe Sở Hưu nói vì chút chuyện nhỏ này, Bách Đông Lai lại thở phào một tiếng.

Nhưng khi Bách Đông Lai thấy bản đồ này, hắn lại cau mày nói: “E là vị trí Sở đại nhân muốn tìm hơi khó.

Theo như vị trí khu vực biển này thì nó nằm giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải.

Nhưng biển rộng vô biên vô tận, thường thì đi qua đi lại giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải là theo tuyến đường cố định.

Trước đây tại hạ từng qua lại hai nơi này vài lần nhưng chưa từng thấy vùng biển này.

Hơn nữa bản đồ này miêu tả quá mơ hồ, muốn dựa vào nó mà tìm được vị trí thì hơi khó.”

Nói xong câu này, Bách Đông Lai thấy ánh mắt Sở Hưu như đang trầm xuống, hắn vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải không có cách khác.

Tại hạ không tìm được, nhưng chắc có người sẽ tìm được. Gọi Tống lão tam tới đây cho ta.”

Nói đoạn, Bách Đông Lai trực tiếp cho người dẫn một lão già gầy gò vóc đến, thực lực chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng sau khi thấy Bách Đông Lai lại có vẻ rất hoảng hốt.

Bách Đông Lai chỉ vào ông lão kia nói: “Người này từng là thuộc hạ của Phó Long Khiếu, người cầm lái lâu năm nhất của Thương Long Hạm Đội, từ khi sinh ra đã sống trên biển. Hắn đã theo Phó Long Khiếu qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải vô số lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Ta không tìm được vị trí trên bản đồ nhưng Tống lão tam có thể.”

Nói xong, Bách Đông Lai đưa mắt nhìn sang phía Tống lão tam nói: “Tống lão tam, đây là cơ hội cho ngươi đấy. Giúp Sở đại nhân tìm được nơi này, tuy không còn Thương Long Hạm Đội nhưng vẫn còn hạm đội của Thương Thủy Các ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một chiếc thuyền, để ngươi làm thuyền trưởng.”

Tống lão tam nghe xong vội vàng vỗ ngực nói: “Đại nhân yên tâm, lão hủ phiêu bạt cả đời trên biển, có bao nhiêu hải đảo lão hủ cũng biết hết, chắc chắn không phụ lời dặn của đại nhân.”

Thương Long Hạm Đội của Phó Long Khiếu đã bị Bách Đông Lai gột rửa một phen. Tống lão tam này có thể tránh được kiếp nạn vì hắn chỉ là tiểu nhân vật, không ai để ý đến.

Sở Hưu đưa bản đồ cho Tống lão tam hỏi: “Chắc chắn được bao nhiêu phần?”

Tống lão tam quan sát cẩn thận bản đồ rồi mới nói: “Không dám nói là chắc chắn mười phần, nhưng ta từng đi qua khu vực gần vùng biển này, có thể tính ra vị trí đại khái. Có thể nói là chắc chắn được tám phần.”

Nghe Tống lão tam nói như vậy, Sở Hưu cũng không trì hoãn, trực tiếp dẫn Tống lão tam tới Liệt Phong Hải tìm hòn đảo đó.

Tống lão tam này không hổ là người được Bách Đông Lai đề cử, cũng rất có bản lĩnh.

Đối phương chỉ dựa vào tấm bản đồ mơ hồ, trong một tháng lại thật sự tìm được vùng biển đó.

Vùng biển này đúng là trong khu vực tiếp giáp giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải nhưng lại cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa sóng gió xuất hiện liên tục, ít thuyền bè đi qua nơi này. CHo nên nhiều năm qua trừ Ảnh tình cờ đến đây, hầu như không người ngoài nào phát hiện ra.

Tống lão tam chỉ một hải đảo ở phía xa nói: “Đại nhân, trong vùng biển này chỉ có một hòn đảo. Nếu không có vấn đề gì thì chắc là nơi đó.”

Tìm được nơi này, Tống lão tam cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ do đại nhân vật đưa ra, làm xong thì có thưởng, nhưng không làm xong khéo mất luôn cái mạng.

Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, thời gian tới ngươi cứ ở đây chờ, chúng ta lên đảo.”

Nói đoạn, Sở Hưu và đám người Ngụy Thư Nhai leo lên hòn đảo kia.

Vừa bước lên đảo, bọn Sở Hưu đã cảm nhận được một luồng ma khí cực kỳ tinh thuần.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không sai, chắc hẳn là nơi này.

Men theo ma khí đó, mọi người tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng thấy được ngọn nguồn của nó, là một hang động sâu không thấy đáy.

Chắc hẳn Vô Tâm Ma Tôn và một Ma Tôn khác của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây.