Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, khi nhánh Ẩn Ma nghị sự cũng ngồi trên vương tọa bằng đồng xanh, đó là mô phỏng theo Tứ Đại Ma Tôn năm xưa. Nhưng vương tọa đồng xanh chân chính đã biến mất khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Lục Giang Hà nói tiếp: “Bọn họ biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn cũng rất bình thường, Diệt Tam Liên Thành Tiễn là giáo chủ mang từ Đại Hắc Thiên Ma Giáo ra ngoài, ai hứng thú đều có thể tu luyện.
Nhưng ngoài giáo chủ thì không ai lĩnh ngộ được tinh túy của ngọn lửa diệt thế, hoặc là không phù hợp với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cho nên dù bọn họ có tu luyện nhưng gần như không sử dụng.
Tiểu tử ngươi thật may mắn, tới hải ngoại một chuyến mà cũng tìm được cơ duyên như vậy.”
Mọi người ở đây đều vô thức nhìn sang phía Lã Phụng Tiên, nếu nói vận may, Sở Hưu cũng không thể sánh được với vị này.
Sở Hưu gật đầu nói: “Cho nên ta định đợi thêm vài ngày, sau khi mọi người dưỡng thương xong sẽ tới Đông Hải, tìm truyền thừa của hai vị Ma Tôn.”
Sau khi hàn huyên với mọi người thêm vài câu, ai cần tu luyện cũng đi tu luyện, ai cần dưỡng thương cũng đi dưỡng thương.
Nhưng Sở Hưu lại phát hiện Lã Phụng Tiên không đi tu luyện, y không khỏi kinh ngạc nói: “Lã huynh, ngươi không định bế quan một thời gian, ổn định lại cảnh giới của bản thân à?”
Lã Phụng Tiên gãi đầu nói: “Hình như ta không cần ổn định cảnh giới, khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, mảnh vỡ nguyên thần của Lã Ôn Hầu đã dung hợp triệt để với ta. Cho nên bây giờ không những ta không cần tu luyện, ngược lại còn cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế được lực lượng của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Sở Hưu nghe vậy cũng không biết phải nói gì.
Vừa rồi Lục Giang Hà còn nói y may mắn, nhưng người thật sự may mắn vẫn là Lã Phụng Tiên.
“Sở huynh, lần này ngươi phải cẩn thận. Ta cảm thấy Thuần Dương Đạo Môn hay nên nói là toàn bộ tông môn Chính đạo sẽ không từ bỏ ý đồ. E là lần sau bọn chúng ra tay sẽ còn mạnh mẽ hơn lần này.”
Lã Phụng Tiên không hiểu chuyện quyền mưu như vậy, nhưng cho dù không am hiểu hắn cũng có thể cảm giác được uy hiếp của Sở Hưu đối với toàn bộ tông môn Chính đạo.
Uy hiếp Đại Quang Minh Tự, giết chóc tại Đông Hải, phá hủy liên minh Chính đạo.
Những chuyện Sở Hưu gây ra đã có lực uy hiếp không kém gì Dạ Thiều Nam.
Khi Sở Hưu chưa có thực lực như Dạ Thiều Nam, y đã có lực uy hiếp sánh ngang với Dạ Thiều Nam. Nếu Sở Hưu đạt tới cảnh giới của Dạ Thiều Nam, y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Những người khác không dám nghĩ tới chuyện này, cũng không dám nói. Dù sao lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, e rằng sẽ là thời khắc phân định sinh tử.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng lần sau bọn chúng mà ra tay, Sở Hưu ta cũng không còn là Sở Hưu hiện giờ.
Bây giờ bọn chúng đã không làm gì được ta, tương lai càng không làm gì được ta!”
Thấy Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng yên tâm. Hắn biết Sở Hưu không phải người khoác loác, y có tự tin thì mới nói ra những lời như vậy.
Lã Phụng Tiên có rất nhiều bằng hữu nhưng hiểu nhau và bầu bạn tới tận cùng lại không được mấy người.
Sở Hưu là bằng hữu quen biết hắn từ thuở hàn vi, cho nên hắn không muốn Sở Hưu xảy ra chuyện.
Sở Hưu giúp đỡ hắn quá nhiều nhưng thực lực của hắn có hạn, chỉ có thể báo đáp Sở Hưu đôi chút.
Lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, cho dù uy hiếp có lớn hơn, thực lực có mạnh hơn, Lã Phụng Tiên vẫn sẽ cầm thanh Phương Thiên Họa Kích của mình, tiếp tục xông tới.
Sở Hưu ở lại trong Trấn Võ Đường ba tháng. Thời gian ba tháng này Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, y là người chấp chưởng các thế lực như nhánh Ẩn Ma và Trấn Võ Đường, có rất nhiều chuyện cần y xử lý.
Y cũng cần tới triều đình Bắc Yên báo cáo một chút. Sau trận đại chiến lần này có thể nói Bắc Yên là bên thắng lợi, vì bọn họ lại chiến thắng Đông Tề một lần nữa, hủy diệt hoàn toàn chút dã tâm còn sót lại của Lữ Hạo Xương. Cho nên từ giờ cho đến lúc Lữ Hạo Xương chết đi, bọn họ cần lo lắng uy hiếp từ phía Đông Tề.
Đồng thời Triệu Nguyên Phong cũng ngoan ngoãn tới triều đình Bắc Yên tạ tội, thái độ hết sức khiêm cung.
Sở Hưu còn tìm thời gian tới Lục Đô một chuyến, đưa hết những người còn lại của Thương Thành ra ngoài.
Thật ra Sở Hưu cũng rất hứng thú với những người khác trong Lục Đô, nhưng y vẫn không làm gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ y còn chưa có năng lực khống chế những người đó.
Sở Hưu có thể khống chế người của Thương Thành là vì có Thương Thiên Lương.
Bây giờ Thương Thiên Lương đã hoàn toàn đứng về phía y, mà Thương Thiên Lương có thể quản lý toàn bộ Thương Thành.
Còn những người khác trong Lục Đô, Sở Hưu không dám cam đoan.
Bên phía Mai Khinh Liên, cô nàng chỉ dùng không tới một tháng đã thuận lợi bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Khi Sở Hưu đứng ngoài cửa nghênh đón cô nàng xuất quan, thấy Sở Hưu đứng đó, Mai Khinh Liên đắc ý mỉm cười: “Trước kia lúc nào cũng là ta đứng đây đón ngươi xuất quan, hiếm lắm mới có một lần ta được đãi ngộ như vậy.”
Hiển nhiên thiên phú của Sở Hưu khiến rất nhiều người tuyệt vọng.
Ít nhất Mai Khinh Liên thấy y bế quan đột phá cảnh giới rất nhiều lần rồi, mỗi lần Sở Hưu đều mang tới cho người khác bất ngờ, hay nên nói là kinh hãi.
Còn lần này cô đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tuy không thể sánh với Sở Hưu nhưng ít nhất không đến nỗi mỗi lần đều bị đả kích.
Vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trên người Mai Khinh Liên luôn có cảm giác cực kỳ quái dị.
Tuy tướng mạo của cô nàng không thay đổi, nhưng khí chất lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, vô cùng quyến rũ. Thậm chí khi Sở Hưu vừa thấy cô nàng cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Sở Hưu lạnh nhạt gì: “Không sao, lần sau sẽ lại là ngươi nghênh đón ta xuất quan.”
Mai Khinh Liên che miệng: “Ngươi định bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Đổi lại là người khác, chắc chắn Mai Khinh Liên sẽ cho rằng đối phương đang nằm mơ.
Nhưng nếu là Sở Hưu, cô nàng cũng không dám khẳng định.
Sở Hưu vẻ mặt nghiêm trang nói: “Ngươi đoán đi.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp bỏ đi, để lại Mai Khinh Liên sắc mặt hồ nghi, cô nàng thật sự không đoán được Sở Hưu nói thật hay đang lừa gạt mình.
Ba tháng sau, Sở Hưu đã xử lý xong xuôi mọi chuyện, y chuẩn bị tới hải ngoại lần nữa.
Nhưng chuyện lần này có liên quan tới giới Ma đạo, cho nên Sở Hưu chỉ dẫn theo người trong nhánh Ẩn Ma.
Có bốn người đi theo y, Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ.
Trước mắt Sở Hưu vừa giao chiến với bên phía Đông Tề, không tiện đi ngang qua Đông Tề, cho nên y làm như lần trước, tới Đệ Lục Thiên Ma Tông ở Nam Hải, mượn một chiếc thuyền từ chỗ Y Ba Tuần rồi trực tiếp đi từ Nam Hải về Đông Hải.
Lúc này trên Chí Tôn Đảo ở Đông Hải, hòn đảo này đã đổi tên thành Thanh Phong Đảo.
Bách Đông Lai thật biết lung lạc lòng người, hắn biết mình không thể sánh được với Hoắc Hành Tôn, không thể đi theo con đường bá đạo tuyệt đối cho nên hắn đi theo con đường thân thiết.