Theo lý mà nói, thật ra có những thứ trực tiếp tiêu hủy thì tốt hơn là phong ấn. Nhưng thân là võ giả, cho dù là võ công Ma đạo nhưng cũng có chỗ tham khảo được. Hơn nữa có nhiều thứ không cách nào tiêu hủy, chỉ có thể phong ấn.
Những thứ này đều bị bọn họ phong ấn ở vị trí sâu nhất trong tông môn, chỉ cần tông môn không bị diệt, chắc chắn những thứ này sẽ không xuất thế.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng lại vang lên: “Đám người tông môn Chính đạo các ngươi không cần đến thì là tà vật, phải phong ấn, hóa ra đạo lý là do các ngươi định đoạt à?”
Theo sát âm thanh kia là Sở Hưu dẫn đám người Thương Thiên Lương xuất hiện ở phía ngoài, đám võ giả vây xem vô thức né tránh.
Chính Ma Đại Chiến lần trước cũng là trận đại chiến giữa Bắc Yên và Đông Tề. Sở Hưu ra tay ngay lúc mấu chốt ngăn cơn sóng dữ, thanh thế càng vang dội trên giang hồ.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Lăng Vân Tử đã không thể bắt được Sở Hưu. Bây giờ hắn lên tới Thiên Địa Thông Huyền nhưng vẫn không bắt được Sở Hưu. Thậm chí trên giang hồ đã có tin đồn nói Sở Hưu là khắc tinh của Lăng Vân Tử.
Thấy Sở Hưu xuất hiện, Lăng Vân Tử khẽ cau mày, như không ngờ Sở Hưu tới nhanh như vậy.
Thật ra đây đã là Sở Hưu cố ý đi chậm lại, để không lộ ra sơ hở, y tính toán để những người khác đến trước rồi y mới không nhanh không chậm tới nơi.
“Ha ha! Nói đúng lắm! Tuy bản tọa không liên quan gì tới Côn Luân Ma Giáo nhưng vẫn rất kính trọng Ngũ Đại Thiên Ma năm xưa. Bái Nguyệt Giáo ta cũng muốn nhận lấy truyền thừa mà bọn họ lưu lại, thuận tiện tế bái một phen.”
Những tông môn võ lâm Chính đạo trong khu vực Tây Sở đều tới, đương nhiên không thể thiếu Bái Nguyệt Giáo.
Nhưng lần này Dạ Thiều Nam không tới, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất tới.
Có lẽ theo Dạ Thiều Nam, cho dù là Tứ Đại Ma Tôn năm xưa cũng không bằng hắn, đã vậy cần gì phải tới?
Thấy phân nửa cường giả đại tông môn trên giang hồ đều xuất hiện ở đây, Rama và Lăng Vân Tử cũng nhíu mày.
Sở Hưu ở đằng đó rất khó đối phó. Bên Bái Nguyệt Giáo tuy Dạ Thiều Nam không đến nhưng cũng khó đối phó, có điều với thực lực của bọn họ vẫn có thể trấn áp được.
Vấn đề là còn những thế lực trung lập như Trần Thanh Đế hay Thương Thủy Doanh thị, bọn họ rất hứng thú với hang động của Ma Tôn này. Nếu cưỡng ép phong tỏa, chắc chắn những người này cũng thấy bất mãn.
Rama vung tay lên nói: “Mở trận pháp ra đi.”
Cản cũng không được rồi, nhưng nếu trong hang động kia có hung vật gì đó của Ma đạo thì ra tay cướp lấy là được.
Rơi vào tay đám người Doanh gia cũng không sao, chỉ cần không rơi vào tay đám người Ma đạo như Sở Hưu là được.
Sở Hưu ở một bên cười nói: “Những trận pháp này đều là tiền bối Côn Luân Ma Giáo chúng ta lưu lại, đương nhiên chúng ta quen thuộc nhất rồi. Hay là để chúng ta dẫn đầu, đi phá trận trước nhé?”
Lục Trường Lưu hừ khẽ một tiếng nói: “Những trận pháp này là Thiên Khốc Ma Tôn tự tay bố trí, năm xưa hắn không để lại truyền thừa, nhánh Ẩn Ma lấy đâu ra phương pháp phá trận? Định chiếm tiên cơ hay sao?”
Thấy bọn Lục Trường Lưu đã chủ động cho rằng nơi này là di tích truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu cười thầm trong lòng, y đang muốn kết quả này.
Nhưng ngoài mặt thì Sở Hưu vẫn cười lạnh nói: “Không nhận ý tốt thì thôi, các ngươi không sợ thương vong thì tự đi mà làm. Trận pháp do Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cũng không dễ giải quyết đâu.”
Những trận pháp trước mắt đều là Sở Hưu bảo Viên Cát đại sư bố trí cẩn thận theo truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn.
Trong hang động ở Đông Hải, Thiên Khốc Ma Tôn đã trọng thương sắp chết, hơn nữa vật liệu thiếu thốn nên thật ra uy lực của trận pháp được bố trí còn không cường đại bằng trận pháp phục chế của Viên Cát đại sư.
Lục Giang Hà và những võ giả Chân Vũ Giáo bày trận phía trước hang động, tốn bao công sức mới phá bỏ trận pháp trong hang.
Sau khi đám người đi vào hang động, dọc đường lại gặp đủ loại cạm bẫy và trận pháp nguy hiểm. Theo phán đoán của đám người Lục Trường Lưu, đây đều là thủ đoạn của Thiên Khốc Ma Tôn.
Từ đầu mọi người đã không hề nghi ngờ, lúc này những thứ gặp được dọc đường càng khiến bọn họ kiên định hơn, cho rằng đây là di tích mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại.
Đám người vất vả lắm mới phá bỏ được những trận pháp cạm bẫy ác độc kia, chứng kiến con rắn đen trấn thủ đại điện, ai nấy hít một hơi lạnh.
Bây giờ trên giang hồ đã rất hiếm thấy hung thú, chỉ có Thập Vạn Đại Sơn còn lại một chút, nhưng chỉ cần xuất hiện là bị đám võ giả coi như kho báu di động, ra tay bao vây.
Con rắn khổng lồ trước mắt đã sắp hóa giao, chưa ai trong số bọn họ từng thấy.
Trần Thanh Đế thậm chí còn vuốt cằm, cảm thán: “Con rắn lớn thế này, chắc mật rắn phải bổ lắm đây?”
Những người xung quanh đều nhìn về phía Trần Thanh Đế, suy nghĩ của vị này đúng là khác với người thường.
Lúc này sắc mặt Thủ Chân Tử lại nghiêm nghị nói: “Ta từng đọc trong điển tịch tông môn, nghe nói năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, Vô Tâm Ma Tôn từng nuôi một con rắn đen lớn.
Hắn là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, làm đủ chuyện ác, thường xuyên tàn sát võ giả tông môn Chính đạo chúng ta. Nếu ta không đoán sai, chắc con rắn đen trước mắt là thú nuôi của Vô Tâm Ma Tôn.
E là nơi này không chỉ là di tích mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại!”
Mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh, hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo đều để lại di vật ở đây, rốt cuộc đây là đâu?
Trong lúc mọi người ở đây còn đang ngạc nhiên, Sở Hưu đã để tâm ma lặng lẽ phát tán lực lượng, bám vào đầu Tiểu Hắc.
Trước đó Tiểu Hắc đã bị Sở Hưu phá hủy tinh thần lực, hoàn toàn là rắn thực vật.
Còn lực lượng của tâm ma rất kỳ lạ, không phải tinh thần lực nên không bị người khác phát giác.
Hơn nữa nó còn có linh trí, vừa vặn điều khiển được con rắn lớn kia.
Trước đây Sở Hưu tốn bao công sức mang Tiểu Hắc về chính là để dành cho lần này.
Được tâm ma điều khiển, Tiểu Hắc chậm rãi ngẩng đầu mở mắt, gầm lên một tiếng với mọi người, đại lượng nọc độc phun ra khỏi miệng nó.
Rama vung tay, một phật ấn chữ Vạn hiện lên, ngăn cản nọc độc dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, Thuần Dương Kiếm trên tay Lăng Vân Tử bùng lên vạn luồng sáng, lập tức chém về phía Tiểu Hắc. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ hang động đã bị kiếm mang bao phủ.
Vô số vảy rắn bay tứ tán, Tiểu Hắc lăn lộn kêu la thảm thiết.
Sở Hưu nhíu mày, tâm ma đúng là chuyên nghiệp, đóng kịch cũng không tệ.
Bây giờ nó chỉ điều khiển một cái xác không hồn, vốn không có cảm giác đau, kết quả bây giờ nó đang diễn y như thật.
Sau lưng Rama hiện lên Phật tông Phật Đà, tay niết Bảo Bình Ấn, phật quang vô biên ập xuống đầu rắn. Theo ấn quyết đánh xuống, bảo bình co lại, chớp mắt đã phá tan đầu rắn.
Tinh thần lực của tâm ma trở lại trong đầu Sở Hưu, miệng nói nhỏ: “Hòa thượng này ra tay đúng là hung dữ, sao bảo người xuất gia lòng dạ từ bi cơ mà? Đúng là chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào.”