Côn Luân Ma Chủ

Chương 1389. Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử 1




Cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng chia ra mạnh yếu khác nhau, bây giờ Sở Hưu đã chứng kiến không ít cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng có thể nhận ra trong những chí cường giả trên giang hồ, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.

Không nói tới Chung Thần Tú và Quân Vô Thần, Dạ Thiều Nam cường đại đến đâu thì mọi người đều biết, lão thiên sư và Rama hẳn là cường giả hiếm có, đủ tư cách giao thủ một chọi một với Dạ Thiều Nam.

Còn ngoài những vị này ra, những người khác đều yếu hơn một chút. Có thể nói Thương Thiên Lương và Lăng Vân Tử là những người yếu nhất.

Lăng Vân Tử yếu là vì hắn vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tích lũy còn kém một chút.

Còn Thương Thiên Lương có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở Lục Đô, tuy điều này đủ chứng minh thiên phú kinh người của hắn, nhưng khổ nỗi thiếu thụt bẩm sinh là không thể tránh được.

Lần trước trong Chính Ma Đại Chiến, nếu Lăng Vân Tử không dùng Thuần Dương Kiếm, Thương Thiên Lương đã không thua thảm như vậy.

Nhưng một khi Lăng Vân Tử sử dụng thần binh Thuần Dương Kiếm, Thương Thiên Lương không ngăn cản nổi.

Lúc này Tiểu Hắc bị Rama giết chết, đầu cũng không còn, không ai có thể nhận ra sợ hở.

Sau khi mọi người bước vào trong đại điện, chứng kiến thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, tất cả lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Hai vị Ma Tôn!

Đây là hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo hàng thật giá thật, là cường giả đứng trên đỉnh cao của giang hồ, cũng mang tới vô số sợ hãi trong võ lâm Chính đạo.

Không ai nghi ngờ thi thể này là giả, cho dù hai vị Ma Tôn đã chết thì khí thế này cũng không thể làm giả được.

Sở Hưu đứng ra lạnh lùng nói: “Chư vị, đây là hai đại tiền bối trong Thánh Giáo ta, bây giờ bọn họ vẫn lạc ở đây, chúng ta nhất định phải mang thi thể của bọn họ về an táng.

Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, người cũng đã chết, những nhân quả năm xưa cũng theo đó mà đi.

Nếu các ngươi định sỉ nhục thi thể của bọn họ tức là gây thù không chết không thôi với nhánh Ẩn Ma chúng ta!”

Trong mắt đa số mọi người, thái độ của Sở Hưu rất bình thường.

Trong giới Ma đạo, tuy bọn họ thường xuyên đấu đá lẫn nhau, không mấy đoàn kết, hơn nữa hành xử không theo quy củ, nhưng không thể chạm tới một số giới hạn cuối cùng.

Cũng như lần trước Ngũ Đại Kiếm Phái dùng Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ dụ dỗ giới Ma đạo xuất thủ, cũng là chọc giận giới Ma đạo.

Vì Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho Ma đạo chính thống.

Còn bây giờ thi thể của hai vị Ma Tôn cũng đại diện cho chính thống của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên không thể khinh thường.

Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Có thể cho các ngươi thi thể, nhưng các ngươi không thể lấy những thứ trên thi thể.

Đám Ẩn Ma các ngươi chưa từ bỏ ý đồ phục hưng Côn Luân Ma Giáo, nếu để các ngươi đoạt được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tôn năm xưa, chắc chắn sẽ là đại kiếp nạn của giang hồ!”

Sở Hưu đứng ra đáp thẳng mặt: “Thế nào là đoạt được? Đây vốn là vật của nhánh Ẩn Ma chúng ta!”

Lăng Vân Tử lạnh lùng nói: “Năm trăm năm trước thì đúng, bây giờ thì không!”

Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp chém một đao tới, ma khí cuồng bạo làm dấy lên sóng gió ập về phía Lăng Vân Tử.

Tuy hiện giờ Sở Hưu ra vẻ hùng hổ dọa người, nhưng tất cả mọi người ở đây lại không cảm thấy có gì không đúng.

Dù sao chuyện này liên quan tới giới hạn cuối cùng của Sở Hưu và thể diện của nhánh Ẩn Ma. Hơn nữa bây giờ Sở Hưu gần tương đương với người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, y ra vẻ kích động như vậy mới là bình thường.

Thực ra Sở Hưu không muốn bọn họ quan sát cẩn thận xung quanh, tránh cho bọn họ phát hiện có dấu vết gì không đúng.

Hang động này vốn là Sở Hưu dựa theo trí nhớ, sai khiến Viên Cát đại sư tốn bao công sức bố trí ra, y tự nhận là không có kẽ hở nào.

Nhưng thực tế thì giả chỉ là giả, tuy bề ngoài không có sơ hở nhưng ai biết có chi tiết nào xảy ra vấn đề gì không?

Cho nên nhất định phải giải quyết dứt khoát mới được.

Lần trước giao thủ với Sở Hưu, Lăng Vân Tử chưa thể bắt được y, đã bị rất nhiều người trong giang hồ lên án, nói Sở Hưu là khắc tinh của Lăng Vân Tử.

Dù sao Lăng Vân Tử đã hai lần dẫn Thuần Dương Đạo Môn ra tay, đều phải lùi bước trong tay Sở Hưu, khi ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã vậy, tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vậy.

Tuy trong đó có ẩn tình, không phải Lăng Vân Tử không thể thắng Sở Hưu mà là tình thế không cho phép hắn tiếp tục đánh. Nhưng đa số người trong giang hồ vô tri lại không nghĩ như vậy.

Người lùi bước tức là ngươi đánh không lại, tuy ngươi không bại nhưng ngươi cũng không thắng.

Cho nên, thậm chí có người nói Lăng Vân Tử không xứng danh chí cường giả.

Tuy Lăng Vân Tử không coi trọng tới tiếng tăm trong giang hồ, nhưng cũng không chịu được miệng lưỡi thế gian.

Thấy Sở Hưu động thủ, trường kiếm trong tay Lăng Vân Tử lóe lên vạn ánh hào quang, chớp mắt đã chiếu rọi toàn bộ hang động. Ánh sáng Thuần Dương nóng rực như lồng giam bao phủ lấy Sở Hưu.

Hôm nay hắn không sử dụng thần binh Thuần Dương, Tịch Vân Tử cũng không ở đây, cho nên hắn không cách nào khống chế Thuần Dương Kiếm.

Nhưng cho dù chỉ dùng một thanh thần binh bình thường, với thực lực của hắn, muốn áp đảo Sở Hưu cũng không thành vấn đề.

Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao cương ma khí quét qua, xé tan tất cả.

Hai mắt Sở Hưu đỏ bừng, vừa ra tay đã vận dụng sát chiêu, bộ dạng còn điên cuồng hơn khi Chính Ma Đại Chiến.

Lục Giang Hà ở một bên thấy vậy không khỏi nhếch miệng, tiểu tử này đóng kịch càng ngày càng giỏi.

Hắn biết thật ra Sở Hưu không hề kính nể gì đối với Côn Luân Ma Giáo, y còn dám lợi dụng thi thể hai vị Ma Tôn, làm gì có chuyện liều mạng giữ gìn tôn nghiêm và giới hạn cuối cho Côn Luân Ma Giáo.

Vừa chửi rủa, Lục Giang Hà vừa đánh về phía tông môn Chính đạo.

Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao thủ cực kỳ đột ngột, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, hai người đã chiến đấu.

Hơn nữa sau khi bọn họ giao chiến, thuộc hạ của Sở Hưu và người của Thuần Dương Đạo Môn cũng bắt đầu giao thủ.

Theo Đông Hoàng Thái Nhất, tuy bọn họ không phải người của Côn Luân Ma Giáo, nhưng tông môn Chính đạo luôn muốn đuổi tận giết tuyệt giới Ma đạo bọn họ, hiển nhiên không muốn bọn họ nhận được bảo vật. Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất cũng dẫn người của Bái Nguyệt Giáo, trực tiếp xuất thủ.

Thương Thiên Lương ở bên kia vừa dưỡng thương xong, lúc này lại phải đối mặt với Rama thực lực cường đại nhưng vẫn kiên quyết xông tới.

Tuy thực lực của hắn tăng cường nhưng đối mặt với cấp bậc như Rama vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ vài chiêu đã bị Rama đánh bay.

Còn bên phái Doanh gia lão tổ, chứng kiến mọi người giao thủ, hắn lại đi thẳng về phía thi thể hai vị Ma Tôn kia.

Đúng lúc này, Rama lại đột nhiên vươn tay ra, pháp tướng Phật Đà ầm ầm hàng lâm, nhặt hoa mỉm cười, phật quang bừng bừng, ngăn cản Doanh gia lão tổ.