Côn Luân Ma Chủ

Chương 1404. Thánh Hỏa luyện đao 1




Rốt cuộc Thiên Môn có gây sự với hắn không, bây giờ Sở Hưu cũng không nói chính xác được.

Y tốn bao công sức và mưu kế để leo lên Côn Luân Sơn, đương nhiên không phải vì tiếng tăm Ma Chủ mà muốn ra tay trước, tăng cường thực lực và uy danh của bản thân.

Cho nên sau khi leo lên Côn Luân Sơn, chuyện đầu tiên Sở Hưu làm chính là lệnh cho mọi người tu sửa Ma Giáo, cho dù không khôi phục lại phong thái của năm trăm năm trước thì cũng phải ra dáng một chút.

Còn chuyện thứ hai là hắn chuẩn bị tế luyện đao phôi mà mình lấy được trong Nguyên Thủy Ma Quật.

Cho dù đối với võ đạo mà nói, binh khí không phải thứ quan trọng nhất, nhưng một binh khí đủ mạnh có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Đối với Sở Hưu hiện giờ, thần binh bình thường không thể khiến y thỏa mãn, chỉ có những binh khí cường đại trong truyền thuyết mới đủ trình độ.

Tà Nguyệt Đao là ma binh thời thượng cổ, tuy rất mạnh nhưng dù sao cũng không phải binh khí của y, khí linh không cách nào nhận chủ, chỉ có thể nhờ tâm ma hỗ trợ kiềm chế một thời gian, độ phù hợp với Sở Hưu rất thấp.

Ban đầu khi lĩnh ngộ đao ý Phá Tự Quyết, Sở Hưu đã từng chứng kiến ảo ảnh Độc Cô Duy Ngã sử dụng Thính Xuân Vũ xuất thủ, đó mới là thoải mái lâm ly, không gì không phá.

Nếu bây giờ y có thể sử dụng Vô Căn Thánh Hỏa mài giũa phôi đao, đều là ma đao sinh ra từ Nguyên Thủy Ma Quật, cho dù phôi đao này không bằng Thính Xuân Vũ, chắc chắn uy lực cũng không kém bao nhiêu.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp tìm đến Lục Giang Hà hỏi: “Lão Lục, phải làm thế nào để vận dụng Vô Căn Thánh Hỏa rèn luyện phôi đao kia?”

Lục Giang Hà dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Sở Hưu: “Ngươi nghĩ ta là người biết cách luyện khí hay sao?”

Sở Hưu nhìn Lục Giang Hà với ánh mắt bất thiện: “Vậy sao lần trước ngươi lại nói với ta phôi đao này phải dùng Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể rèn luyện được?”

Lục Giang Hà nhún vai ra vẻ vô tội: “Ta nói có sai đâu, đúng là phải dùng Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể luyện hóa, còn làm sao luyện hóa được thì làm sao ta biết được?”

Thấy Sở Hưu sắp nổi giận, Lục Giang Hà vội vàng nói: “Chẳng qua tuy ta không biết cách luyện hóa phôi đao này, nhưng vẫn có thể đoán được.

Thứ này là có bộ dạng của một thanh đao, hơn nữa còn được thiên địa sinh thành.

Vô Căn Thánh Hỏa cũng do thiên địa sinh thành, hay là ngươi thử nghiệm ném thứ này vào, truyền lực lượng của mình vào, không khéo có thể luyện hóa được?”

“Cái này mà cũng thử được?”

Lục Giang Hà cười hì hì nói: “Dù sao năm xưa giáo chủ cũng làm như vậy mà.

Trong toàn bộ Thánh giáo, người giỏi luyện khí nhất chính là Thiên Khốc Ma Tôn.

Nhưng khi giáo chủ luyện chế Thính Xuân Vũ, ngài ấy không tìm Thiên Khốc Ma Tôn mà tự mình làm.

Giáo chủ cũng không am hiểu luyện khí, nếu ngài ấy thành công, vì sao ngươi không thành công được? Không thử thì làm sao biết?”

Sở Hưu sắc mặt đen kịt, phất tay đuổi Lục Giang Hà sang một bên.

Tên này chẳng có lúc nào đáng tin cậy cả.

Nhưng trước mắt Sở Hưu cũng không có biện pháp nào khác, đành làm theo lời Lục Giang Hà nói.

Bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu ném một phôi đao trong tay vào, chỉ trong chớp mắt Thánh Hỏa vô biên đã bùng lên kịch liệt.

Sở Hưu vội vàng truyền cương khí của bản thân vào trong, cứ như lửa đổ thêm dầu, Vô Căn Thánh Hỏa càng cháy bùng lên, ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Lục Giang Hà ở bên cạnh vội vàng hô lớn: “Thấy chưa, có hiệu quả mà, ta đã nói là chắc chắn đúng.”

Phôi đao được Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ, lớp đá bên ngoài đã bắt đầu hòa tan.

“Im miệng!”

Sau khi mắng Lục Giang Hà một câu, Sở Hưu liên tục truyền lực lượng chân khí vào trong.

Sở Hưu không biết cách luyện khí, nhưng có vẻ y cũng không cần phải biết.

Vô Căn Thánh Hỏa và đao phôi tạo thành một loại phản ứng, hòa tan toàn bộ lớp vỏ đá bên ngoài, lộ ra ánh sáng bạc sắc bén bên trong. Đó là một thanh loan đao hẹp dài, không cong như Thính Xuân Vũ, ngược lại bộ dạng tương tự Nhạn Linh Đao.

Trên thân đao trải rộng hoa văn kỳ dị bẩm sinh, Sở Hưu thử để lực lượng của mình ngưng tụ tới đấy, không ngờ lại kéo dài thành một chuôi đao.

Đến cuối cùng ánh sáng trên thân đao xộc thẳng tới chân trời, khiến cho toàn bộ mọi người trên Côn Luân Sơn kinh hãi nhìn lên không trung, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sở Hưu mắt hơi lim dim, y có thể cảm nhận được trên thân đao truyền lại một luồng khí tức, đó là một cảm giác cực kỳ linh động, tương hợp tâm ý với Sở Hưu.

Thanh đao này đang hình thành khí linh.

Nó là do Sở Hưu dùng lực lượng chế tạo ra cho nên khí linh đản sinh trong đao cực kỳ thân cận với Sở Hưu, từ khi xuất sinh đã bắt đầu nhận chủ.

Độ phù hợp của binh khí vốn là thứ rất huyền ảo, bất luận lực lượng của ngươi ra sao, khí linh nhận chủ chỉ dựa vào cảm giác.

Cũng như Lăng Vân Tử, rõ ràng hắn trong Thuần Dương Đạo Môn hắn là người có thực lực mạnh nhất nhưng người duy nhất có thể tự do sử dụng thần binh Thuần Dương lại chỉ có mình Tịch Vân Tử.

Bây giờ độ phù hợp của Sở Hưu và thanh đao này cũng cực cao, nói tâm ý tương thông cũng không quá đáng.

Lúc này Thánh Hỏa thu liễm, tràn vào trường đao, theo Sở Hưu vung tay lên, trường đao lấp lóe ánh sáng rơi vào tay Sở Hưu.

Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu bộc phát ra khí thế sắc bén vô biên, lực lượng đó thậm chí khiến Lục Giang Hà không nhịn được phải lui lại né tránh.

Lúc này đám người Mai Khinh Liên cũng xuất hiện bên cạnh Sở Hưu, thấy thanh trường đao trong tay y, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là ma binh trời sinh? Có thế thôi là luyện thành rồi à?”

Sở Hưu vuốt mũi nói: “Đúng là rất dễ dàng, có lẽ dùng bảo vật trời sinh luyện hóa bảo vật trời sinh mới là cách dùng chính xác nhất.”

Thương Thiên Lương ở bên cạnh nói: “Tiểu tử, rốt cuộc thanh ma đao của ngươi có tác dụng gì? Ma đao trời sinh, e là đẳng cấp của nó còn vượt qua thần binh cửu chuyển?”

Sở Hưu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng chém về phía trước, mọi người chỉ thấy một luồng gió sắc bén mãnh liệt lướt qua nhưng sau đó không có dị tượng gì. Thậm chí không bằng Tà Nguyệt Đao, khi rời vỏ đã có vầng trăng máu với uy thế vặn vẹo hư không.

“Có thế thôi à?” Chử Vô Kỵ kinh ngạc nói.

Những người khác đều không đổi, chỉ có Thương Thiên Lương biến sắc, trầm giọng nói: “Những nơi nhát đao này chém qua đã cắt đứt cả không gian, đao mang lướt qua thì bất cứ thứ gì cũng tịch diệt tiêu tan, kể cả thiên địa nguyên khí cũng vậy.

Bây giờ nếu ta giao chiến với tiểu tử Sở Hưu, dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khống chế một khoảng thiên địa. Vậy đao vừa rồi của hắn đủ chém ra sơ hở giữa khoảng thiên địa này.

Thanh đao này đúng là khắc tinh của cường giả Thiên Địa Thông Huyền! Ngay cả thiên địa cũng tịch diệt, rốt cuộc đây là lực lượng gì?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, cũng không phải lực lượng tịch diệt. Vừa rồi ta xuất đao chém ra không hủy diệt bất cứ lực lượng nào. Nói chính xác hơn lực lượng này phải gọi là quy nguyên.”

"Quy nguyên?"