Sở Hưu gật đầu nói: “Vạn vật quy nguyên, tất cả mọi lực lượng trong thiên hạ này đều đến từ hai lực âm dương, thiên địa âm dương chính là lực lượng nguyên thủy khởi đầu của thế gian này. Tiếp đó bất luận là địa phong thủy hỏa hay thuần dương sát ma đều là hai lực lượng âm dương này chuyển hóa thành.
Nhát đao vừa rồi thực tế là khiến lực lượng được diễn hóa trong thiên địa này quy nguyên trở thành lực lượng âm cực nguyên thủy nhất.
Do lực lượng cải biến quá nhỏ nên các ngươi không phát giác, sau khi ta chém đao vừa rồi, lực lượng âm cực trong thiên địa đã tăng thêm một chút.”
Thương Thiên Lương nghe vậy sắc mặt hơi đổi: “Nếu như lời ngươi nói, thanh đao của ngươi còn đáng sợ hơn lực lượng tịch diệt không gì không phá.
Người khác giao chiến với ngươi, chỉ cần lực lượng của bọn hắn bị thanh đao của ngươi chém trúng, lực lượng sẽ bị quy nguyên thành lực lượng âm cực thuần túy.
Đánh tới cuối cùng, lực lượng âm cực đại thịnh, nếu ngươi có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khống chế thiên địa, lĩnh ngộ lực lượng thiên địa , ngươi có thể biến khu vực xung quanh thành ma vực vô biên, uy lực sẽ càng thêm cường đại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng nghĩ tới điều Thương Thiên Lương đã nói.
Thanh đao này không hổ danh ma binh do thiên địa tạo thành, uy lực hết sức cường hãn.
Thậm chí nó không kém gì ma đao Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã.
Chẳng qua thuộc tính của hai bên bất đồng mà thôi.
“Ngươi đã đặt tên cho thanh đao này chưa?” Thương Thiên Lương đột nhiên hỏi.
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thanh đao này có thể khiến tất cả mọi lực lượng quy nguyên, vậy gọi nó là Quy Nguyên Đao đi.”
Mai Khinh Liên trợn trừng hai mắt: “Một thanh Ma đạo cường đại như vậy lại bị ngươi đặt tên tùy tiện như thế, ngươi có xứng với khí linh của Ma đao này không?”
Sở Hưu cầm đao kinh ngạc nói: “Cái tên này có vấn đề gì, rất hình tượng mà. Huống chi khí linh và ta tâm ý tương thông, sao lại phản đối, hơn nữa một khí linh đâu cần tên?”
Lục Giang Hà vỗ vai Sở Hưu nói: “Thế này đi, coi như bản tọa đã nhìn ra, thiên phú đặt tên của ngươi đúng là chẳng ra làm sao, để con bé của Âm Ma Tông đặt còn hơn.
Hơn nữa tiểu tử nhà ngươi cũng rất giống giáo chủ, trước đây khi giáo chủ đặt tên cho Thính Xuân Vũ, ngươi có biết giáo chủ đặt là gì không?
Thính Xuân Vũ sắc bén vô song, có thể chặt đứt vạn vật trong thiên địa, cho nên giáo chủ đặt luôn là Nhất Trảm Đao, mang ý nghĩa không có gì đỡ được một nhát chém của nó.”
Sở Hưu nhún vai, không hề để tâm: “Cũng được, ngươi nghĩ một cái tên đi.”
Sở Hưu vốn không phải người để ý tới tên gọi.
Một cái tên mà thôi, binh khí là để giết người, chỉ cần sắc bén, có thể giết người là đủ. Nữ nhân đúng là quái đản.
Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ma đao của giáo chủ tên là Thính Xuân Vũ, giết người là máu rơi như mưa xuân. Thanh đao của ngươi lại có thể khiến tất cả mọi lực lượng quy nguyên, phá trận vô song, chẳng bằng đặt tên là Phá Trận Tử, thấy sao?”
Một cái tên mà thôi, Sở Hưu cũng chẳng buồn suy nghĩ, trực tiếp gật đầu nói: “Được, gọi thế đi, ma đao Phá Trận Tử.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh bỗng ngơ ngẩn, cảnh tượng trước mắt sao giống quá khứ đến vậy.
Hơn năm trăm năm trước, Độc Cô Duy Ngã lấy được phôi đao từ Nguyên Thủy Ma Quật, luyện chế ra Thính Xuân Vũ, đặt một cái tên vớ vẩn, cũng là Hồng Liên Ma Tôn trợn mắt lên sửa lại cho hắn.
Khi đó hắn đứng một bên cười trộm, bây giờ năm trăm năm qua đi, cảnh tượng này lại tái hiện nhưng người đã mất, Lục Giang Hà bỗng thấy đau xót trong lòng.
Sở Hưu không để ý tới chuyện Lục Giang Hà đột nhiên đa sầu đa cảm, việc y đang quan tâm bây giờ là rốt cuộc mình cầm Phá Trận Tử đã có tư cách khiêu chiến chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay chưa?
Lần trước khi Sở Hưu giao thủ với Lăng Vân Tử, tuy y luôn bị Lăng Vân Tử áp đảo nhưng không phải không thể chống đỡ.
Nói một câu hơi ngông cuồng một chút thì bây giờ về mặt sức mạnh, có thể nói Sở Hưu đã đứng ở đỉnh cao của cảnh giới hiện tại, ít nhất y không thấy ai có căn cơ và lực lượng vượt qua mình.
Cho dù là vị Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh, thật ra lực lượng và căn cơ của hắn cũng không bằng Sở Hưu. Nhưng điểm mạnh là cảnh giới thật sự của Khang Động Minh đã đạt tới Thiên Địa Thông Huyền, chẳng qua hắn không đột phá mà thôi.
Thậm chí tu vi kiếm đạo của hắn cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho nên cảnh giới của hắn không đến nhưng mỗi kiếm rời vỏ vẫn mang theo uy thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Trước đó Sở Hưu có thể dựa vào căn cơ và lực lượng của mình đối đầu trực diện với Lăng Vân Tử, bây giờ y có Phá Trận Tử, nếu giao thủ với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y có thể chuyển hóa khoảng thiên địa trong tay đối phương thành lực lượng âm cực cơ bản nhất, bài trừ ưu thế lớn nhất của đối phương.
Ngay lúc Sở Hưu định tìm một chỗ làm quen với năng lực của Phá Trận Tử trong tay mình, y lại đột nhiên thấy một vật trong Vô Căn Thánh Hỏa.
Bên trong Vô Căn Thánh Hỏa vốn là ngọn lửa vô cùng tinh khiết, cho dù Sở Hưu vừa dùng nó rèn luyện phôi đao, lớp vỏ đá bị hòa tan cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng bây giờ trong Vô Căn Thánh Hỏa lại có một luồng ma khí đen nhánh.
Luồng ma khí kia rất không bắt mắt, cũng không có chút khí tức nào. Nếu không phải vừa rồi Sở Hưu vô tình nhìn về phía Vô Căn Thánh Hỏa, thậm chí y còn không phát hiện ra thứ này.
Y kinh ngạc truyền cương khí đến, định dẫn dắt luồng ma khí kia ra.
Nhưng ai biết y vừa phát hiện luồng ma khí kia, nó đã như vật sống, không ngờ lại men theo chân khí của Sở Hưu, trực tiếp đi vào cơ thể y.
Tốc độ của luồng ma khí đó nhanh chóng tới cực hạn, Sở Hưu định chống cự nhưng bất cứ lực lượng nào trong cơ thể y đứng trước luồng ma khí yếu ớt kia cũng mất hiệu lực, không có bất cứ tác dụng nào.
Ma khí nhập thể, thân thể Sở Hưu lập tức run rẩy.
Hành động vừa rồi của Sở Hưu không khiến người khác chú ý, bọn họ còn đang bàn luận về thanh ma đao của Sở Hưu, kết quả không ngờ Sở Hưu lại lập tức run rẩy, khiến mọi người ở đây giật nảy mình.
Luyện ra một thanh thần binh chí tôn nên hưng phấn tới mức nhảy múa? Chuyện này chắc Lục Giang Hà sẽ làm chứ không giống cách làm của Sở Hưu.
Vậy bây giờ y đang làm gì? Tự nhiên lên cơn?
Lục Giang Hà thử chạm vào Sở Hưu một cái, nhưng một khắc sau quanh người Sở Hưu tỏa ra ma khí ngập trời, trực tiếp chấn văng Lục Giang Hà ra ngoài.
Lục Giang Hà đang định mắng Sở Hưu trở mặt không nhận người, Thương Thiên Lương lại nghiêm mặt lớn tiếng nói: “Đợi đã, có gì đó không đúng!”
Chỉ thấy lúc này trên mặt Sở Hưu bốc lên ma văn, thân thể cực kỳ khủng khiếp, luồng khí tức kia tuy cường đại nhưng chắc chắn không phải khí tức của Sở Hưu lúc bình thường.
Thương Thiên Lương vung tay, khoảng thiên địa này hình thành một lĩnh vực bao bọc lấy Sở Hưu.
Nhưng một khắc sau, một luồng lực lượng cực mạnh đột nhiên bộc phát đánh tan lĩnh vực của Thương Thiên Lương.