Mọi người ở đây kinh ngạc, không ai hiểu rốt cuộc Sở Hưu đang ra sao.
Lúc này tinh thần lực của Sở Hưu đã hoàn toàn đắm chìm trong khoảng không gian hỗn độn.
Đừng nói những người khác không biết Sở Hưu đang ra sao, ngay chính bản thân y cũng không biết mình như thế nào.
Trong đầu y có vô số đoạn hình ảnh, hơn nữa những hình ảnh đó đều hết sức huyền bí, có thiên địa âm dương, thậm chí còn như có một thế giới không ngừng tái diễn.
Thần phật, tiên ma, đủ loại truyền thuyết, đủ thứ tồn tại trong truyền thuyết lấp lóe trong đùa Sở Hưu như cưỡi ngựa xem hoa, nói không rõ, tả không được, thậm chí khiến Sở Hưu như có cảm giác muốn nổ đầu.
Đến cuối cùng, tất cả lại như quy về hỗn độn, hoàn toàn tiêu tan.
Sở Hưu chậm rãi mở mắt, đám người Thương Thiên Lương đứng cách y vài chục trượng, đang quan sát.
Không phải họ không muốn lại gần mà là luồng lực lượng và khí thế cường đại vừa bộc phát trên người Sở Hưu khiến bọn họ không có cơ hội lại gần.
Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Nếu ta nói chính ta cũng không biết rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào, các ngươi có tin không?”
Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Lão phu tin, vì loại lực lượng vừa rồi không phải thứ ngươi có thể khống chế được. Thậm chí ngay cả ta chứng kiến loại lực lượng kia cũng thấy tim đập chân run.
Bây giờ cảm giác của ngươi ra sao? Rốt cuộc là nhận được cơ duyên gì, hay là trong cơ thể có thêm thứ gì?”
Sở Hưu kiểm tra cơ thể của mình, nửa ngày sau mới lắc đầu nói: “Không có gì cả.”
Thương Thiên Lương cau mày nói: “Không có gì à? Không hợp lý.”
Với uy thế cường đại trên người Sở Hưu vừa rồi, hắn dám cam đoan chắc chắn trên người Sở Hưu đã có biến hóa gì đó.
Kết quả trên người Sở Hưu lại không có gì dị thường, đừng nói hắn cảm thấy không hợp lý, ngay bản thân Sở Hưu cũng thấy không hợp lý.
Nhìn thoáng qua Vô Căn Thánh Hỏa, ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc khác thường.
Trong lòng y đã có một chút phán đoán, chắc chắn biến hóa trên người mình có liên quan tới Nguyên Thủy Ma Quật.
Trước đó trong Vô Căn Thánh Hỏa không có ma khí, sau khi y luyện hóa đao phôi, luồng ma khí kia mới xuất hiện.
Nếu thứ này là Nguyên Thủy Ma Quật tạo ra thì có thể giải thích được, dù sao cũng là thứ xuất hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, tất cả đều có thể.
Đã không nghĩ ra, Sở Hưu cũng không nghĩ tiếp.
Bây giờ thời gian của y rất quý giá, tuy tạm thời tông môn Chính đạo không tới gây sự với y nhưng có trời mới biết lúc nào bọn họ sẽ tới làm phiền. Thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều.
Ngay lúc Sở Hưu bế quan, ở một phía khác của dãy núi Côn Luân, trước một cung điện của Thiên Môn, La Thần Quân như con trâu đực phát cuồng giận dữ hét lớn: “Ngăn cản ta làm gì? Tên tiểu tử kia còn to gan chiếm cứ Côn Luân Sơn, đúng là quá đáng. Không giết hắn thì uy nghiêm của Thiên Môn ở đâu?”
Thiên Môn cũng ở dãy núi Côn Luân, cho nên dù Quân Vô Thần đang bế quan, tất cả mọi người trong Thiên Môn cũng thấy cảnh tượng Vô Căn Thánh Hỏa rực cháy, cũng biết rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra.
Sở Hưu giết Huống Tà Nguyệt, vốn đã có thù oán rất lớn với Thiên Môn.
Bây giờ Sở Hưu còn dám leo lên Côn Luân Sơn, đúng là Thiên Môn nên tỏ thái độ. Nhưng lần này Thiên Môn không có hành động gì, nguyên nhân rất đơn giản, không phải Thiên Môn không hành động mà là Quân Vô Thần đang bế quan.
Đẳng cấp của Thiên Môn sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của mọi người trong giang hồ.
Nếu là ở Đại Quang Minh Tự hoặc Thuần Dương Đạo Môn, tuy Hư Từ và Lăng Vân Tử là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng bọn họ đối xử với những sư huynh đệ khác rất hiền hòa.
Còn ở trong Thiên Môn, Quân Vô Thần thật sự là thần!
Ngày trước Lâm Thương Long làm sai, bị Quân Vô Thần tát cho mấy cái. Nếu là những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, họ đã thấy đây là sỉ nhục, nhưng theo Lâm Thương Long đây đã là Quân Vô Thần hạ thủ lưu tình, có thể thấy quy củ của Thiên Môn nghiêm ngặt tới mức nào.
Không được Quân Vô Thần ra lệnh, những người khác không dám làm loạn, cũng không tự cho mình là thông minh hay tự quyết định.
Nhưng La Thần Quân lại khác, lúc trước hắn trông coi trận pháp trong cung điện của mình, không biết tin Vô Căn Thánh Hỏa lại cháy, sau khi xuất quan hắn mới biết chuyện này.
Cho nên La Thần Quân lập tức nổi giận.
Trước đây hắn bị Sở Hưu dọa lùi, vội vàng trở về Thiên Môn, có thể nói là mất hết thể diện.
Thậm chí có thể nói trong tất cả thần tướng Thiên Môn, hắn là người mất mặt nhất.
Xưa nay thần tướng Thiên Môn không bao giờ để võ giả bình thường trên giang hồ trong mắt, thậm chí coi bản thân là thần phật đứng trên đỉnh cao.
Chỉ có mình La Thần Quân hai lần chịu thiệt dưới tay võ giả giang hồ!
Lần đầu tiên là đụng phải Sở Cuồng Ca, bị đối phương liều mạng đánh trọng thương, chật vật trốn về Thiên Môn, còn đánh mất chìa khóa Thông Thiên, mấy chục năm sau mới lấy lại được.
Lần thứ hai là đụng phải Sở Hưu. Lần này thảm hại hơn, bị dọa tới mức phải bỏ chạy, thậm chí còn lôi kéo Quân Vô Thần hò hét Độc Cô Duy Ngã trở về gì đó. Kết quả bị Quân Vô Thần vả cho một cái mới bình tĩnh lại, nhưng lại càng mất mặt hơn nữa.
Thậm chí hắn còn bị những thần tướng Thiên Môn khác chế nhạo, nói hắn đừng gọi mình là La Thần Quân, cứ gọi là La Thần Kinh đi, lúc nào cũng vui buồn thất thường.
Trước đây La Thần Quân còn dùng miệng lưỡi cãi lại, nói chắc chắn mình cảm nhận được khí tức của Độc Cô Duy Ngã trên người Sở Hưu.
Tất cả thần tướng Thiên Môn đều không thể quên được hình ảnh mình được chứng kiến khi trở thành thần tướng, đó là hình ảnh Độc Cô Duy Ngã tàn sát người trong Thiên Môn bọn họ. Nỗi sợ đó khắc sâu trong lòng bọn hắn, đây cũng là thời điểm bi thảm nhất trong lịch sử của Thiên Môn.
Nhưng sau này La Thần Quân cũng tự nghĩ ra, tên Sở Hưu kia là võ giả trong nhánh Ẩn Ma, hơn nữa còn nhận được công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã.
Có thể khi nhận được công pháp truyền thừa, y cũng nhận được một số bảo vật gì đó chứa khí tức của Độc Cô Duy Ngã. Có lẽ lúc đó y lôi vật này ra dọa hắn, đúng là hắn đã quá cẩn thận.
Đặc biệt là hiện tại tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế lan truyền, La Thần Quân càng cho rằng đối phương không liên quan gì tới Độc Cô Duy Ngã, dù sao tuổi tác hai bên không khớp.
Cho nên lần này biết Sở Hưu chiếm cứ Côn Luân Sơn, La Thần Quân là người kích động nhất. Hắn vừa hổ thẹn vừa giận dữ, chỉ muốn tới tìm Sở Hưu báo thù, nhưng lại bị Lâm Thương Long ngăn lại.
“La Thần Quân, đừng gây chuyện!
Bây giờ môn chủ đang bế quan, ngươi muốn báo thù thì phải xuống núi. tới gây sự với Sở Hưu. Nhưng ngươi có được môn chủ cho phép không?
Hơn nữa ngươi quên Huống Tà Nguyệt chết như thế nào rồi à? Huống Tà Nguyệt chết trên tay tên Sở Hưu kia đấy!”
La Thần Quân hừ lạnh nói: “Thằng điên Huống Tà Nguyệt khinh địch bị giết thì liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không bằng Huống Tà Nguyệt hay sao?”
Lâm Thương Long mở to hai mắt ra nói: “Cho dù ngươi ngang cơ Huống Tà Nguyệt, ngươi vẫn không đánh được tên Sở Hưu kia!
Huống Tà Nguyệt đã vận dụng Tà Nguyệt Đao nhưng vẫn bị tên Sở Hưu kia giết chết!”