Thấy Thương Thiên Lương chật vật lui lại, Sở Hưu nhíu mày nói: “Ta bảo mà, tên này không tầm thường đâu, ngươi vội vàng xông tới như vậy làm gì?”
Thương Thiên Lương sắc mặt đen lại nói: “Tên này có lai lịch gì? Võ đạo cương mãnh tới cực hạn, chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thần tướng Thiên Môn đương nhiên không yếu rồi, mà trong Cửu Đại Thần Tướng chắc hắn cũng là một trong số những người mạnh nhất. Đồng loạt ra tay đi!”
Một người đánh không lại thì hai người.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y đã có đôi chút tư cách khiêu chiến chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Phá Trận Tử chém ra, vạn vật quy nguyên, đao ý Phá Tự Quyết cũng chặt đứt thời gian và không gian, khí thế mạnh mẽ như xé tan thiên địa.
Quanh người Thương Thiên Lương bao phủ trong thần quang màu vàng, thiên địa nguyên khí bám lên người hắn như thực chất.
Thân hình tan biến trong làn gió, tốc độ bộc phát tới cực hạn, trốn vào trong đất, quỷ dị khó lường.
Xét theo võ đạo chém giết cận chiến, thực lực của Thương Thiên Lương cũng hiếm có trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dù sao tu vi cơ thể của hắn cũng được rèn luyện ở Lục Đô tàn khốc, không kém gì võ giả chuyên rèn luyện cơ thể.
Lúc này hai người liên thủ, rốt cuộc cũng tránh được tình thế bị Đệ Ngũ Xích Tùng áp đảo, có thể giao chiến qua lại với hắn.
Ngay cả Đệ Ngũ Xích Tùng cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu đúng là khó dây.
Đúng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa nhưng không cách nào trực tiếp thay đổi thiên địa này.
Công pháp hắn tu luyện lại có thuộc tính hỏa, trên Côn Luân Sơn tuyết trắng mênh mông, thi triển công pháp như vậy vốn không thể phát huy được uy lực đỉnh phong.
Kết quả Sở Hưu ở đằng đó dùng Phá Trận Tử chém qua chém lại, trực tiếp quy nguyên phần lớn lực lượng trong khoảng thiên địa này thành lực lượng cực âm, khiến hắn càng khó khống chế lực lượng thuộc tính hỏa trong khoảng thiên địa này.
Lâm Thương Long ở bên vốn không định xuất thủ nhưng thấy Đệ Ngũ Xích Tùng cũng gặp khó, hắn cũng định động thủ. Song lúc này lại thấy Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ vây quanh, còn có Lục Giang Hà đã tới đây từ lúc nào không biết.
Lâm Thương Long còn chưa ngông cuồng tới mức lấy một địch ba.
Chủ yếu là phía đối diện có Lục Giang Hà, Lâm Thương Long cũng không nhìn thấu tu vi của hắn nên không dám tùy tiện vọng động.
Sau khi kịch chiến một khắc đồng hồ, quanh người Đệ Ngũ Xích Tùng đã bị làn sương lạnh giá bao phủ, lực lượng không còn cường đại như lúc trước.
Quanh người hắn bộc phát ra một quầng lửa lớn, thân thể cũng dung nhập vào ngọn lửa kia, chỉ trong giây lát đã lùi liền vài trăm trượng.
Lạnh lùng nhìn Sở Hưu, Đệ Ngũ lạnh giọng nói: “Sở Hưu, ngươi được lắm, bao năm qua Thiên Môn ta chưa từng chịu thiệt lớn đến vậy. Đợi khi môn chủ xuất quan, các ngươi cũng không cần nhường lại Côn Luân Sơn, tất cả đều phải nằm lại tại đây!”
Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Lục Giang Hà đã cười lạnh nói: “Chưa bao giờ chịu thiệt lớn đến vậy? Thế năm xưa ai suýt chữa nữa bị giáo chủ diệt sạch cả nhà? Nếu không phải giáo chủ tha cho các ngươi một con đường sống, liệu ngươi có còn tư cách đứng đấy nói linh tinh không? Đúng là không tự biết mình.
Trong thần tướng Thiên Môn ngươi xếp hạng thứ mấy? Thứ nhất đúng không? Ta còn nhớ hình như lúc đó vị xếp hạng nhất trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn bị giáo chủ giơ ngón tay đâm chết.
Chậc chậc, đúng là thảm, chẳng khác nào đè chết một con kiến.”
Đệ Ngũ Xích Tùng đã bị Lục Giang Hà làm cho tức đến không nói thành lời.
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm.
Lục Giang Hà nói những lời này chẳng khác nào vả thẳng vào mặt, vạch trần khuyết điểm.
Quan trọng nhất là Đệ Ngũ Xích Tùng biết thân phận của hắn. Năm trăm năm trước khi Độc Cô Duy Ngã tàn sát Thiên Môn, hắn còn đứng một bên chứng kiến. Lục Giang Hà nói những lời này còn có trọng lượng hơn bất cứ ai.
Đệ Ngũ Xích Tùng chỉ vào Lục Giang Hà, thậm chí không buông lời đe dọa, trực tiếp dẫn Lâm Thương Long bỏ đi.
Khi Đệ Ngũ Xích Tùng đi khỏi, nụ cười chế nhạo ngứa đòn của Lục Giang Hà biến mất, hắn bỗng thở dài một tiếng nói: “Thiên Môn này đúng là khó giải quyết.”
Năm xưa hắn tận mắt chứng kiến Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã giết sạch. Kết quả mới qua năm trăm năm mà Thiên Môn đã trưởng thành tới mức độ như hiện giờ. Thậm chí theo Lục Giang Hà, Thiên Môn hiện giờ còn mạnh hơn Thiên Môn năm trăm năm trước một chút.
Môn chủ Thiên Môn năm trăm năm trước và Quân Vô Thần hiện tại, ai mạnh ai yếu? Lục Giang Hà không nhìn ra, dù sao bọn họ cũng mạnh hơn hắn.
Nhưng vị đệ nhất thần tướng Thiên Môn này lại có thực lực cao hơn vị đệ nhất thần tướng Thiên Môn năm trăm năm trước.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đúng là khó giải quyết, nhưng trên thế gian này Thiên Môn cũng không phải vỗ địch.
Bây giờ điều khiến ta nghi ngờ hơn là, vì sao năm xưa giáo chủ không giết sạch Thiên Môn?”
Xưa nay Độc Cô Duy Ngã vốn không phải người nhân từ nương tay, lúc đó khoảng một nửa số tông môn trên giang hồ trực tiếp hoặc gián tiếp bị hủy diệt trong tay Độc Cô Duy Ngã.
Đương nhiên Độc Cô Duy Ngã cũng biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc, cho nên Sở Hưu mới thấy lạ vì hắn để lại đường sống cho Thiên Môn.
Trước đó Chung Thần Tú đã nói Thiên Môn gánh vác trọng trách, là người giữ cửa gì đó nên không thể giết.
Chẳng lẽ năm xưa Độc Cô Duy Ngã lưu lại đường sống cho Thiên Môn vì họ là người giữ cửa? Rốt cuộc bọn họ đang giữ cánh cửa gì?
Chắc chắn trong chuyện này còn có bí ẩn. Thiên Môn quanh năm trấn thủ ở Tây Côn Luân, không tranh quyền không đoạt lợi, trừ cướp đoạt chìa khóa Thông Thiên ra, thậm chí rất nhiều năm ngươi không thấy thần tướng Thiên Môn nào.
Với thực lực của Thiên Môn, không nói tới hùng bá giang hồ, nhưng ít nhất trở thành đại phái chí tôn đỉnh phong trên giang hồ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thiên Môn vẫn duy trì phương thức làm việc này, Sở Hưu không tin là không có nguyên nhân gì.
Lục Giang Hà ở một bên nhún vai nói: “Ta làm sao biết được chuyện này, giáo chủ làm việc đâu có nói với ta. Dù sao chắc chắn có nguyên nhân là được.
Bây giờ ngươi nên nghĩ xem làm sao đối phó với Thiên Môn đi. Ngươi cũng chứng kiến uy thế của Quân Vô Thần khi hắn ra tay trong Nguyên Thủy Ma Quật rồi đấy, phải nói là mạnh tới mức không nói lý.”
Sở Hưu đột nhiên nói: “Quân Vô Thần có mạnh bằng Tứ Đại Ma Tôn không?”
Lục Giang Hà chần chừ một chút rồi nói: “Ta cũng không hiểu cảnh giới của bọn họ, nhưng ta cảm giác hắn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn.
Năm xưa người có chiến lực mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn là Chiến Vũ Ma Tôn cũng là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, còn chưa vượt qua cảnh giới này.
Còn Quân Vô Thần, ta nghi ngờ hắn đã vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đạt tới một cấp độ khác.”
Sở Hưu có phần chấn động nói: “Thực lực của Quân Vô Thần mạnh tới vậy à? Thế chẳng phải hắn có thể sánh vai với giáo chủ?”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Vẫn là loại một đập chết tươi thôi.
Năm xưa giáo chủ đã từng nói, môn chủ Thiên Môn năm trăm năm trước có thể đột phá trói buộc vượt qua Thiên Địa Thông Huyền đã rất không dễ dàng rồi.
Kết quả một khắc sau hắn đã bị giáo chủ đánh cho hộc máu.
Rốt cuộc cảnh giới trên Thiên Địa Thông Huyền là thuận theo thiên địa gì, ta cũng không biết.
Nhưng cho dù là ở khoảng thiên địa khác, giáo chủ cũng là người đứng trên đỉnh cao.”