Thiên Môn đột nhiên xuất thủ tạo thành một chút áp lực cho bọn Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu đã sớm nghĩ tới chuyện Thiên Môn sẽ ra tay, y chỉ không ngờ Thiên Môn ra tay nhanh như vậy thôi.
Là sao tính được số trời, bởi vì ngay bản thân Thiên Môn cũng không nghĩ tới tên lỗ mãng La Thần Quân lại đột nhiên đi ra ngoài, lại tình cờ nghe chuyện về Sở Hưu, kết quả bị người khác chế nhạo, không nhịn được đến tìm Sở Hưu báo thù.
Sở Hưu nhìn thoáng qua đám người Chử Vô Kỵ, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa tìm thời gian phân phó cho Trấn Võ Đường ở Bắc Yên và Thanh Long Hội ở Đông Tề, công khai tuyên bố tin tức chúng ta xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo.
Bên Tây Sở ta đã bảo Xích Luyện Ma Tông và đám người Du Ma Nhai hỗ trợ tung tin, mời chào nhân thủ.”
Trong thời gia Sở Hưu bế quan, tin tức y gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo đã lan truyền khắp giang hồ, nhưng đây chỉ là tin tức mà giang hồ tự đồn đại với nhau, bọn Sở Hưu không bỏ công sức đồn thổi thêm vào.
Còn bây giờ, chuyện Thiên Môn đã tạo cho Sở Hưu một chút áp lực, bọn họ nên chủ động hơn một chút.
Bắc Yên Đông Tề Tây Sở, ba khu vực này đều có người của Sở Hưu, có thể mượn tay bọn họ loan tin, trắng trợn mời chào võ giả Ma đạo, thậm chí có thể dụ dỗ một số võ giả không phải người trong Ma đạo.
Ba nhánh Đạo Phật Ma, đương nhiên Đạo Phật là đông đảo nhất, cũng được nhiều danh tiếng nhất.
Nhưng mọi người đều biết quy củ của của hai giới Đạo Phật, trên giang hồ có rất nhiều người không muốn tuân thủ quy củ của hai giới Đạo Phật nên mới lựa chọn gia nhập những tông môn khác.
Hiện giờ Sở Hưu mở lại Côn Luân Ma Giáo, chắc chắn sẽ có những võ giả trẻ tuổi tiềm lực không tệ nhưng không thích theo lối mòn gia nhập. Sở Hưu muốn thu chính những người như vậy, bọn họ có tiềm lực, có tương lai.
Sau khi phân phó, Sở Hưu lại tiếp tục bế quan.
Lần này không phải y làm quen với lực lượng của bản thân mà chuẩn bị rèn luyện lực lượng của mình.
Vốn định yên ổn phát triển thế lực, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ thời gian dành cho y không nhiều.
Mấy tháng sau, sau khi tin tức về Sở Hưu lan truyền, trên giang hồ lập tức có một cơn thủy triều Ma đạo.
Không phải ai cũng coi Ma đạo là lang sói, trên giang hồ luôn có những người không thích đi theo lối mòn, không ưa quy củ ước thúc của danh môn chính phái, thậm chí bọn họ còn có phần kính nể Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước.
Bất luận là Chính đạo hay là Ma đạo, trên giang hồ này luôn là nắm tay ai to thì người đó có lý. Chẳng qua năm trăm năm trước Ma đạo mạnh tới quá mức nên mới khiến người trên giang hồ hiện giờ sợ hãi.
Trước khi Côn Luân Ma Giáo xuất hiện, tuy trên giang hồ cũng chia phe chia phái nhưng không phải hai bên Chính Ma, Đạo là Đạo, Phật là Phật, Ma là Ma, kiếm phái là kiếm phái, thế gia là thế gia.
Còn như bây giờ, tất cả mọi người liên kết lại cùng xưng là Chính đạo, bài xích Ma đạo, thật ra là tội nghiệt mà Côn Luân Ma Giáo gây ra năm trăm năm trước. Trước đó xung đột Chính Ma tuyệt đối không nghiêm trọng như vậy.
Khi xưa thì những người này bị coi là ác tặc vô sỉ, còn bây giờ bọn họ như tìm được phương hướng, chen chúc nhau tới xin gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Thậm chí còn có một số thế gia nhỏ hay môn phái nhỏ ít mẫn cảm, âm thầm đưa đệ tử nhà mình gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Năm trăm năm trông thì dài, thời đại mà ma diễm phủ kín bầu trời khi đó đã bị một số đối phương che giấu xuyên tạc, nhưng nó vẫn được truyền miệng tới nay.
Mấy năm gần đây gió thổi mưa phun, dáng vẻ như sắp có chuyện lớn, có lẽ chẳng mấy chốc là đại chiến sẽ nổ ra.
Những tiểu môn phái tiểu thế gia gần như không thể sống sót yên ổn, đôi lúc ngươi không gây chuyện nhưng phiền phức lại tự tới tìm ngươi.
Cho nên bọn họ làm như vậy cũng là đặt cược cả hai bên.
Bọn họ chỉ bí mật đưa một đệ tử vào trong Côn Luân Ma Giáo, vạn nhất Ma đạo chiếm thượng phong thì bọn họ cũng là người mình, cũng được uy phong.
Còn nếu tương lai Côn Luân Ma Giáo lại bị hủy diệt, đệ tử có quan hệ với bọn họ cũng bị bới móc ra, bọn họ cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ, vì nghĩa diệt thân các loại, vừa vặn thể hiện thái độ vì đại nghĩa của bản thân.
Dù sao đám gia chủ chưởng môn này không chỉ có một đứa con, đưa một đứa con đi đặt cược như vậy cũng rất có lời.
Tóm lại thời gian mấy tháng này đệ tử thế gia, tán tu Ma đạo, dân dã giang hồ, đủ loại người hay thế lực đều bị khuấy động, giang hồ cũng theo đó mà rối loạn.
Còn những tông môn Chính đạo khác, chuyện bọn họ tìm kiếm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã lại lâm vào thế bí.
Làm sao mà tìm được? Không có cách nào.
Chỉ có một manh mối là năm Giáp Thân, bọn họ có giết hết tất cả võ giả ra đời mười tám năm trước cũng vô dụng, dù sao cũng có cá lọt lưới.
Rốt cuộc chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có gì đặc biệt, rốt cuộc trông như thế nào, ai biết?
Thậm chí Hư Tĩnh, Tiêu Ma Kha, và một số tông sư bói toán nổi tiếng của Đạo môn và giang hồ, tất cả là chín người cùng nhau tính toán phiến đá thiên mệnh bất bại. Nhưng kết quả lại là tất cả đều bị phản ngược lại, bị thứ gì đó trong cõi u minh làm trọng thương.
Sở Hưu không biết chuyện này, cũng không ngờ tới.
Phiến đá kia là giả, nhưng tám chữ đó lại là thật!
Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.
Năm xưa Viên Cát đại sư từng thử tính toán quá khứ của Sở Hưu, hắn cũng bị thứ gì đó trong cõi u minh cắn trả làm trọng thương. Bây giờ đổi thành người mạnh hơn hắn, kết quả cũng tương tự.
Chuyện này khiến mọi người càng tin tưởng tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, càng tốn công thăm dò, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.
Trong đại điện của Thuần Dương Đạo Môn, người của Tam Đại Đạo Môn đều có mặt, nhưng lúc này ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đương nhiên ngoài Trương Đạo Linh của Thiên Sư Phủ.
Tuy Thiên Sư Phủ cũng truy tìm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã ở Tây Sở, nhưng chỉ là ra vẻ cho có mà thôi.
Đối với Thiên Sư Phủ mà nói, chuyện chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có ở Tây Sở hay không cũng không quan trọng, dù sao bọn họ làm hàng xóm với một đại ma đầu như Dạ Thiều Nam đã nhiều năm, có thêm người nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lăng Vân Tử mỏi mệt xua tay áo nói: “Rõ là phí công, không có bất cứ manh mối gì.”
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Tìm như vậy khác gì mò kim đáy biển, nếu tìm được manh mối mới là chúng ta may mắn.
Bây giờ trên giang hồ đang rất hỗn loạn, tốt nhất là tạm thời đừng tìm nữa, môn hạ đệ tử của ta đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu thật sự không được thì để ta tới nhờ bệ hạ hỗ trợ, để hắn phát động lực lượng triều đình Đông Tề để tìm kiếm.
Chuyện này thì triều đình làm việc sẽ có lợi hơn chúng ta. Cùng lắm thì ta lại cho bệ hạ thêm mấy quyển... điển tịch cường thân kiện thể.”
Nghĩ tới chuyện phương pháp luyện khí thổ nạp chính tông Đạo gia của môn phái mình bị Lữ Hạo Xương dùng như xuân dược, Lục Trường Lưu cũng cảm thấy xấu hổ.