Nhưng trong một số việc mượn tay triều đình xử lý hiển nhiên càng lưu loát hơn tự mình làm việc.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, chúng ta có thể ảnh hưởng tới triều đình Đông Tề nhưng lấy gì ra ảnh hưởng tới triều đình Tây Sở, triều đình Bắc Yên?”
Lúc này Trương Đạo Linh lại nói: “Cũng có thể tác động lên triều đình Tây Sở, tuy lần trước bệ hạ đứng về phía Ma đạo, nhưng quan hệ giữa Thiên Sư Phủ và và triều đình Tây Sở cũng không tệ.
Cùng lắm thì ta cũng đưa cho bệ hạ mấy bộ công pháp tráng dương cường thân, Long Hổ Âm Dương Hòa Hợp Công của Thiên Sư Phủ chúng ta cũng rất nổi tiếng.”
Lục Trường Lưu nghe vậy sắc mặt lập tức đen kịt, nhưng hắn còn không thể nổi giận vì Trương Đạo Linh nói vậy chỉ là vô tình.
Trương Đạo Linh tính cách nghiêm túc cứng nhắc, nhưng lúc này hắn nói vậy không phải châm chọc Lục Trường Lưu mà là đang tập trung vào bàn luận.
Hắn thật sự nghĩ rằng một bộ công pháp cường dương có cũng được mà không có cũng được đổi lại sự ủng hộ của triều đình là rất đáng giá.
Hơn nữa thứ này có gì phải ngượng ngùng, thiên địa giao chính, âm dương hòa hợp, long hổ giao hối, bản thân đây đã là đạo âm dương của thiên hạ, là đại đạo sinh sôi của tự nhiên, sao phải suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Tạm thời không cần bàn đến chuyện này, giờ nên nghĩ cách giải quyết bên phía Sở Hưu như thế nào đi. Không giải quyết tên này lại không tìm được Độc Cô Duy Ngã, trên giang hồ sẽ nhiều thêm một vị giáo chủ Ma Giáo!
Thời gian vừa qua tin tức Côn Luân Ma Giáo được gây dựng lại đã lan khắp ngóc ngách trên giang hồ, khiến vô số hạng giá áo túi cơm nhảy ra, không khác gì quần ma loạn vũ.
Trên đường từ Trung Nguyên tới Tây Côn Luân, võ giả nối tiếp nhau không dứt, đám tà ma hung đồ càng đông đảo, lao nhao đòi gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
tên Sở Hưu kia chỉ là mối họa nhỏ nhưng bây giờ đã lan khắp giang hồ rồi!
Côn Luân Ma Giáo phục hồi, thanh thế cũng phát triển tới mức khủng khiếp như vậy, chúng ta không thể không quan tâm.
Nếu không đợi Độc Cô Duy Ngã thật sự trở về, nanh vuốt của Côn Luân Ma Giáo đã ở sẵn tại đó chờ hắn.”
Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Ý của chưởng giáo Lăng Vân Tử là gây ra một lần Chính Ma Đại Chiến nữa?”
Lăng Vân Tử đứng dậy trầm giọng nói: “Lần này không phải Chính Ma Đại Chiến mà là chiến đấu để ngăn cản Côn Luân Ma Giáo phục hồi.
Năm trăm năm trước chúng ta hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, tới giờ mới không đến năm trăm năm mà Ma Giáo đã phục hồi, đây là sỉ nhục của Chính đạo chúng ta!
Lần này chúng ta nên buông bỏ tất cả thành kiến, liên thủ với Phật môn, Ngũ Đại Kiếm Phái, và các thế lực Chính đạo như Cửu Đại Thế Gia, tất cả cùng lên Côn Luân, thảo phạt Ma Giáo!”
Bên phía Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu và Hàn Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.
Với tính cách của của Lục Trường Lưu, hắn sẽ không làm người dẫn đầu trong chuyện này, nhưng một khi có người khơi mào trước, hắn sẽ làm theo.
Nhưng bên phía Thiên Sư Phủ, Trương Đạo Linh lại chần chừ một chút rồi nói: “Chưởng giáo Lăng Vân Tử, chuyện này rất quan trọng, ta phải trở về xin phép lão thiên sư mới được.”
Lăng Vân Tử cau mày nói: “Chuyện như vậy đừng nói giới Đạo môn chúng ta, tất cả các tông môn Chính đạo đều phải tham gia, sao còn phải xin chỉ thị?”
Trương Đạo Linh gật đầu nói: “Tuy lão thiên sư ủy quyền cho ta, nhưng chuyện này liên quan tới đại thế của giang hồ, ta nhất định phải về bàn bạc với lão thiên sư rồi mới giao dịch.
Trên người ta đang gánh vác toàn bộ tương lai của Thiên Sư Phủ, thứ cho tại hạ không thể tùy tiện đồng ý.”
Lăng Vân Tử gật nhẹ đầu, nhưng gương mặt hắn vẫn có vẻ không vui.
Hắn vẫn luôn bất mãn về cách hành xử của Thiên Sư Phủ.
Lăng Vân Tử bất mãn với Thiên Sư Phủ, nói chính xác hơn là hắn bất mãn với lão thiên sư.
Trong mắt những người giang hồ khác, lão thiên sư đức cao vọng trọng, là danh túc giang hồ chân chính, nhưng theo Lăng Vân Tử lại không phải.
Đương nhiên trong đó không có những suy nghĩ như ghen tị lợi ích, Lăng Vân Tử chỉ bất mãn về thái độ của Thiên Sư Phủ khi làm chí tôn trong Đạo môn, làm người đứng đầu Chính đạo mà thôi.
Khi Lăng Vân Tử còn chưa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ai là người dẫn đầu giới Chính đạo? Là Thiên Sư Phủ, là lão thiên sư.
Kết quả bao năm qua Thiên Sư Phủ vẫn luôn yên phận tại một góc nhỏ của Tây Sở, tuy Thiên Sư Phủ không làm chuyện gì quá đáng nhưng cũng không có hành động gì có lợi ích đối với tình thế của Chính đạo hay giang hồ.
Thực lực của lão thiên sư đã không cần phải bàn, tuy hơn năm trăm năm tuổi nhưng vẫn còn sức chiến đấu. Lần trước đại chiến một trận với Dạ Thiều Nam, tuy rơi xuống hạ phong nhưng không phải đại bại, điều này đủ chứng minh sự kinh khủng của lão thiên sư.
Kết quả lão thiên sư có thực lực hùng hậu như vậy nhưng không bế quan, không dẫn Đạo môn hay toàn bộ võ lâm Chính đạo đi chèn ép Ma đạo, ngược lại xây một gian nhà trên Long Hổ Sơn, ngày ngày phơi nắng dưỡng lão. Chuyện này khiến Lăng Vân Tử khá khó chịu.
Thân ngồi trên vị trí đứng đầu mà không làm gì cũng là một loại tội.
Đương nhiên theo những người khác tới Thiên Sư Phủ có thế lực như vậy, lão thiên sư có thực lực như thế, hành xử cũng không quá đáng hay bá đạo, như vậy đã là không tệ, có thể coi là danh túc võ lâm, đức cao vọng trọng.
Hiện giờ kỳ vọng của người trong giang hồ đối với các cường giả đã hạ xuống mức thấp nhất, chỉ cần ngươi không đi làm loạn, ngươi đã là người tốt rồi.
Bên phía Thuần Dương Đạo Môn, tuy Lăng Vân Tử hơi bất mãn về phản ứng của Thiên Sư Phủ, nhưng hắn không có tư cách cũng không có thực lực sai khiến Thiên Sư Phủ, đành phải để Trương Đạo Linh về hỏi lão thiên sư rồi mới quyết định.
Trên vách núi phía sau Long Hổ Sơn, bên cạnh túp lều nhỏ, lão thiên sư vẫn đang nằm trên ghế trúc phơi nắng, có đôi khi còn phơi nắng cả ngày.
Trương Thừa Trinh vẫn ngồi bên cạnh lão thiên sư tu luyện.
Nhìn bên ngoài thì tu vi của hắn không tiến bộ thêm chút nào, thậm chí chẳng khác gì lúc hắn vừa đột phá cảnh giới Chân Đan nhưng khí thế trên người lại cực kỳ ngưng thực, còn có một khí tức mờ ảo nói không rõ chỉ không ra lượn lờ quanh người hắn.
Lão thiên sư cầm ấm trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, nhìn sang phía Trương Thừa Trinh, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Hắn rất coi trọng Trương Thừa Trinh, không phải coi trọng thực lực của Trương Thừa Trinh mà là sự kiên nhẫn của hắn.
Ngày trước Trương Thừa Trinh là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, có ai không biết tên Tiểu Thiên Sư?
Nhưng người giang hồ luôn dễ quên, mấy năm ngươi không xuất hiện trong mắt bọn họ, bọn họ sẽ quên luôn ngươi là ai.
Trong thế hệ của Trương Thừa Trinh, hôm nay Sở Hưu đã là kiêu hùng Ma đạo khuấy đảo phong vân giang hồ, tuy vẫn là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lại có lực ảnh hưởng sánh ngang với cường giả trên Chí Tôn Bảng, chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo, còn chưa tính là nhân vật chí tôn đương thời à?