Quân Vô Thần sửng sốt, nhưng không nói gì, Lục Đạo Luân Hồi ngưng tụ sau lưng hắn, hư ảnh đó vặn vẹo không gian, như cả thiên địa này đều bị bao phủ trong uy thế cường đại của hắn.
Hắn vốn không giỏi đấu khẩu, lúc bình thường cũng không nhiều lời với các thần tướng Thiên Môn.
Làm đúng thì thưởng, làm sai thì phạt, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sở Hưu giết liền hai vị thần tướng Thiên Môn, chắc chắn y phải chết, huống chi hôm nay y còn dám lên Côn Luân!
Nhưng vì một loại quan hệ nào đó, hay nên nói vì e ngại một điều gì đó, sau khi Độc Cô Duy Ngã biến mất Thiên Môn cũng không ra tay với Côn Luân Ma Giáo, cho dù bọn họ có đại thù.
Thậm chí trong khoảng thời gian năm trăm năm sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, người của Thiên Môn vẫn không bước sang Đông Côn Luân, chiếm cứ nơi này.
Nhưng Sở Hưu trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, hành động này vẫn là khiêu khích giới hạn cuối cùng của Thiên Môn, chắc chắn phải giết!
Uy thế của Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân bắt đầu thể hiện, lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, tuy Quân Vô Thần thua dưới tay Chung Thần Tú nhưng Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân vẫn khiến người ta cực kỳ ấn tượng, quả thật cường đại tới mức người người run sợ.
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng tuy Sở Hưu có thể tử chiến ngang sức ngang tài với Lăng Vân Tử nhưng y sẽ không đỡ nổi một chiêu của Quân Vô Thần.
Có điều, ngay lúc này, hư không bỗng có rung động quỷ dị.
Hư không tĩnh lặng bỗng như tấm vải nhăn nheo, bị người ta xé rách từ giữa. Chung Thần Tú toàn thân mặc áo trắng bước từ trong ra, nói theo thói quen: “Cho hỏi...”
Nhưng khi thấy Sở Hưu, Chung Thần Tú lại nuốt nửa câu sau về, gật đầu có vẻ rất hài lòng: “Lần này rất chính xác.”
Vừa nghe câu này của Chung Thần Tú, Sở Hưu thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, hóa ra trước kia cũng có lúc hắn đi sai đường?
Sự tồn tại của Chung Thần Tú chính là lá bài tẩy của Sở Hưu.
Hắn nợ Sở Hưu một nhân quả, lần này Sở Hưu dám chơi lớn như vậy cũng là vì có Chung Thần Tú.
Sức người khó thắng được trời, nhưng hiển nhiên thực lực của Chung Thần Tú có thể thắng cả trời!
Y bảo Chung Thần Tú đi giết Quân Vô Thần không được, đi giết Hư Từ, Rama cũng không được, cho rằng trên người bọn họ có nhân quả.
Vậy Sở Hưu cũng lùi lại một bước nhờ việc khác, chỉ cần bảo vệ mình lần này, chắc không ảnh hưởng tới nhân quả chứ?
Trừ phi nhân quả yêu cầu hôm nay Sở Hưu phải chết ở đây, vậy Sở Hưu đành nhận bản thân xui xẻo thôi
Còn bây giờ Chung Thần Tú đã xuất hiện, vậy chứng minh kế hoạch của y đã thành công.
Nhưng câu nói cuối cùng của Chung Thần Tú vẫn dọa y giật nảy mình.
Từ khi Quân Vô Thần xuất hiện đến giờ, Sở Hưu đã khởi động ấn ký mà Chung Thần Tú lưu lại trong đầu, nhờ đối phương giúp đỡ.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc Chung Thần Tú làm thế nào để dịch chuyển tức thời từ khu vực Đông Hải đến đây, nhưng cường giả như Chung Thần Tú chắc chắn sẽ có cách.
Chẳng qua Sở Hưu lại quên mất, hình như vị này là kẻ mù đường, nếu hắn đến muộn hơn mấy giây e là Sở Hưu phải chống chọi một đòn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân của Quân Vô Thần.
Trước đó, Sở Hưu rất bình tĩnh đứng đối diện với Quân Vô Thần, nhưng nếu y nhớ ra chuyện Chung Thần Tú mù đường, khéo cũng chẳng bình tĩnh nổi.
Quả nhiên đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên Sở Hưu làm vậy, chắc cũng là lần cuối cùng.
Thân hình lùi lại phía sau, Sở Hưu nhường sân nhà cho Chung Thần Tú. Vai chính tiếp theo không phải y mà tới phiên vị thiên chủ Tự Tại Thiên này biểu diễn.
Trong quá khứ Sở Hưu có bố trí gì thì sau khi chắc chắn mới bắt tay vào làm.
Nhưng lần này tuy Sở Hưu cũng rất chắc chắn, nhưng cái chắc chắn này có điều kiện là Chung Thần Tú có ra tay kịp thời hay không.
Cho nên Sở Hưu mới nói đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Hơn nữa tuy Chung Thần Tú nợ nhân quả từ Sở Hưu, nhưng hắn chỉ nợ Sở Hưu một nhân quả, cơ hội chỉ đến có một lần, dùng hết cơ hội này thì tất cả kẻ địch và nguy hiểm đều đối diện trực tiếp với bản thân. Phải mượn uy thế của Chung Thần Tú, giải quyết toàn bộ chuyện này trong một lần, có vậy mới xem là an toàn.
Lúc này ở giữa sân, Quân Vô Thần thấy không ngờ Chung Thần Tú lại xuất hiện, sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Thậm chí Sở Hưu còn thấy được khóe miệng hắn hơi giật giật.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Sở Hưu nói vận may của hắn không được tốt, đúng là bây giờ hắn không muốn gặp lại Chung Thần Tú.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú đã khiến hắn bị thương, hắn chỉ vừa chữa thương xong, vừa xuất quan là lại gặp phải Chung Thần Tú. Đúng là vận may của hắn không được tốt.
Sắc mặt những người khác ở đây thậm chí còn khó coi hơn Quân Vô Thần.
Trước đó Quân Vô Thần xuất hiện, bọn họ còn thấy may vì Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ cũng đỡ tốn công tốn sức.
Kết quả chỉ chớp mắt sau Chung Thần Tú đã xuất hiện, hơn nữa còn đứng về phía Sở Hưu. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Sở Hưu làm như thế nào.
Trên khắp giang hồ, vị cường giả thần bí nhất chính là thiên chủ Tự Tại Thiên, Chung Thần Tú.
Không ai biết Tự Tại Thiên ở nơi nào, cũng không ai quen biết Chung Thần Tú, không tính hỏi đường thì thậm chí số câu hắn nói với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một cường giả như vậy lại đột ngột xuất hiện ở đây, còn đứng về phía Sở Hưu, mọi người thật sự không thể hiểu nổi.
Bất Không hòa thượng nhìn về phía Chung Thần Tú và Quân Vô Thần, ánh mắt đầy mờ mịt.
Năm trăm năm trước vai chính là Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bất luận Thiên Môn hay Tự Tại Thiên đều không có cơ hội ra sân.
Hắn tưởng rằng thiên hạ bây giờ đã có ít cường giả hơn quá khứ, không ngờ lại xuất hiện hai vị như vậy.
Nhìn Chung Thần Tú, Quân Vô Thần hạ giọng quát khẽ: “Chung Thần Tú! Lần này ta không ra khỏi Thiên Môn, Côn Luân Thiên Môn, Côn Luân Sơn này cũng nằm trong phạm vi của Thiên Môn ta!”
Chung Thần Tú gật đầu nói: ”Ta biết, nhưng ngươi vẫn phải về Thiên Môn thôi, ngươi không thể giết hắn.”
"Vì sao!?"
"Nhân quả."
Chung Thần Tú trả lời hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến Quân Vô Thần thiếu chút nữa phát điên.
“Nhân quả!? Lại là nhân quả, rốt cuộc nhân quả mà ngươi nói là thứ quái quỷ gì?”
Nếu những võ giả khác trong Thiên Môn thấy dáng vẻ như sắp phát điên của Quân Vô Thần, chắc sẽ cực kỳ sửng sốt.
Phải biết từ xưa tới nay khi đối diện với những thần tướng Thiên Môn khác, Quân Vô Thần luôn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Trong thiên hạ này có lẽ người duy nhất có thể khiến hắn thất thố chỉ có mình Chung Thần Tú.
Chung Thần Tú nhìn Quân Vô Thần bằng ánh mắt kỳ quái: “Nhân quả là nhân quả, còn là gì nữa?”
“Vậy nếu hôm nay ta nhất định phải giết hắn, phá nhân quả của ngươi thì sao?”