Côn Luân Ma Chủ

Chương 1427. Lực lượng của cá nhân




Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân  sau lưng Quân Vô Thần càng lúc càng xoay nhanh, những võ giả chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhìn vào đều có cảm giác mê man.

Chung Thần Tú điểm nhẹ lên hư không, như tạo thành từng gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời bị che kín bởi đủ loại lực lượng.

Địa phong thủy hỏa, âm dương phong lôi, đủ loại lực lượng nổi lên.

Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân  sau lưng Quân Vô Thần bị chấn động bởi đủ loại lực lượng, lập tức vỡ vụn!

Chung Thần Tú bình tĩnh mở miệng nói: “Ngươi biết, ngươi không phá được.”

Dạ Thiều Nam ở bên dưới nhìn lực lượng biến ảo trên bầu trời, trong mắt lóe lên ma khí, còn có vẻ hưng phấn.

Hắn biết Sở Hưu kéo hắn tới là lợi dụng uy thế của hắn, nhưng chỉ với chiêu thức mà Chung Thần Tú vừa để lộ đã rất đáng giá rồi!

Lúc này đứng nói Dạ Thiều Nam, tất cả mọi người ở đây đều bị lực lượng này làm cho kinh ngạc, ai nấy im lặng không thể nói nổi một câu, trong lòng chấn động như biển gầm.

Khống chế thiên địa? Thủ đoạn khống chế thiên địa của bọn họ đứng trước Chung Thần Tú thì không khác gì một trò cười!

Quân Vô Thần nhìn Chung Thần Tú trước mặt, lại nhìn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân đã vỡ vụn sau lưng mình. Hắn im lặng một lát, chân đạp hư không, trực tiếp quay người xuống núi.

Câu nói vừa rồi của Chung Thần Tú là sự thật, không phải kiêu ngạo cũng không phải chế nhạo.

Có hắn ở đây, mình không thể giết được Sở Hưu.

Khoảng cách giữa hắn và Chung Thần Tú luôn lớn như vậy.

Quân Vô Thần không thể hiểu nổi Chung Thần Tú, nhưng ít nhất hắn cũng hiểu biết nhiều hơn những người khác trong giang hồ.

Cho nên hắn biết Chung Thần Tú cố chấp đối với nhân quả tới mức nào.

Nếu trên người Sở Hưu có nhân quả, vậy hắn mà muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa của Chung Thần Tú.

Nhưng Quân Vô Thần lại hiểu sai, nhân quả mà Chung Thần Tú nói chỉ là nhân quả một lần chứ không phải nhân quả vĩnh viễn.

Sau khi thấy Quân Vô Thần u ám bỏ đi, đám người Lăng Vân Tử hay Hư Từ đều bó tay.

Tới cuối cùng, mọi người vung tay, không nói một lời rút lui khỏi Côn Luân Sơn, bên phía Sở Hưu cũng không ngăn cản.

Khi chứng kiến lực lượng cường đại tới tuyệt vọng của Chung Thần Tú, bọn họ đã biết trận chiến này không thể đánh tiếp.

Tuy bọn họ không biết nhân quả mà Chung Thần Tú nói là gì, nhưng bọn họ đã nhìn ra Chung Thần Tú đến đây là vì Sở Hưu, là để đứng về phía y.

Môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần cường đại tới nhường nào? Kết quả vẫn bị Chung Thần Tú ép lui, nếu đã vậy bọn họ ở lại đây có tác dụng gì?

Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc, vì bọn họ không biết rốt cuộc tính cách của Chung Thần Tú ra sao, đối phương là người điềm đạm hay hiếu sát?

Dù sao đối phương cũng đứng về phía tên ma đầu Sở Hưu kia, chắc không liên quan gì tới Chính đạo rồi. Vạn nhất đối phương hiếu sát, đám người bên mình mà ra tay, chọc giận đối phương thì ai ngăn nổi Chung Thần Tú?

Hung hăng đánh đến tận cửa, kết quả lại u ám rút lui, cảm giác này chẳng hề tốt đẹp.

Khó chịu hơn nữa là bây giờ Chung Thần Tú đã là thiên hạ đệ nhất nhân, có Chung Thần Tú che chở, ai động được vào Sở Hưu?

Chẳng lẽ ông trời không phù hộ cho võ lâm Chính đạo bọn họ, trước thì có tin Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, sau thì Sở Hưu leo lên Côn Luân thành lập Ma Giáo. Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma đạo quật khởi hay sao?

Khoảnh khắc này, tất cả các tông môn Chính đạo đều cảm thấy bi quan.

Sở Hưu thấy vậy chỉ thở dài một tiếng.

Bố cục này còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của y.

Nói lại thì, lần này Sở Hưu mượn Chung Thần Tú, cáo mượn oai hùm, lửa cả Quân Vô Thần và các tông môn Chính đạo.

Thật ra cũng may người này là Chung Thần Tú cho nên bọn họ mới tin tưởng.

Đổi lại là người khác, chắc bọn họ sẽ tìm hiểu kiểm chứng, nhưng người này là Chung Thần Tú nên bọn họ mới tin tưởng.

Hơn nữa bản thân Chung Thần Tú cũng góp sức rất lớn, thói quen nói năng của hắn vốn như vậy, chỉ cần mình hiểu chứ không quan tâm người khác có hiểu hay không.

Hai chữ nhân quả vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta mơ hồ, không ai đoán được rốt cuộc nó có ý nghĩa ra sao.

Chính vì chưa biết nên mới sợ hãi.

Dạ Thiều Nam ở bên kia chắp tay với Sở Hưu rồi trực tiếp quay người rời khỏi.

Có thể nói lần này hắn đã được lợi rất lớn.

Chỉ ra mặt có một lần, thậm chí còn không ra tay nhưng lại được quan sát cường giả cấp bậc Chung Thần Tú xuất thủ, đối với hắn đây đã là lợi ích rất lớn.

Còn lúc này dưới Côn Luân Sơn, cũng có người đang lấy làm may mắn, chính là Trương Đạo Linh.

Trước đó Trương Đạo Linh vẫn làm theo lời dặn của lão thiên sư, không lên núi mà đợi dưới Côn Luân Sơn, kiểm tra tình hình.

Nếu liên minh Chính đạo chiến thắng, Long Hổ Sơn mới lên núi cũng không muộn.

Kết quả lúc đầu hắn còn thấy Thuần Dương Cương Khí nhấp nháy trên đỉnh Côn Luân Sơn, tưởng đã đánh nên định dẫn người lên núi.

Không ngờ tiếp đó trên núi lại có một luồng khí tức khiến người người run rẩy, hắn cũng không dám vọng động.

Tới khi hắn không nén nổi hiếu kỳ định lên trên điều tra tình hình, hắn lại thấy toàn bộ liên minh Chính đạo cúi đầu ủ rũ xuống núi, nhưng không ai bị thương.

Chuyện này khiến Trương Đạo Linh hết sức khó hiểu, hắn không biết có chuyện gì xảy ra cũng không dám tới hỏi, đành dẫn người về Tây Sở.

Nhưng hắn thấy may mắn, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Thiên Sư Phủ của hắn. Đợt sóng gió này quét khắp giang hồ nhưng không dính tới Thiên Sư Phủ.

Lúc này trên Côn Luân Sơn, Chung Thần Tú nhìn Sở Hưu nói: “Nhân quả ngươi ta, đã xong.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Chung... thiên chủ.”

Sở Hưu không biết nên xưng hô với Chung Thần Tú ra sao, gọi tiền bối có vẻ không thích hợp, đành gọi tạm là thiên chủ.

Nói xong câu này Chung Thần Tú gật nhẹ đầu một cái, bước lên không trung, chỉ vài bước đã biến mất trên đỉnh Côn Luân Sơn.

Nhưng Sở Hưu lại phát hiện, hình như Chung Thần Tú không đi theo hướng đông mà là hướng nam.

Y định nhắc Chung Thần Tú nhưng Chung Thần Tú đi quá nhanh, hơn nữa ai biết người ta có chuyện gì khác không, cho nên Sở Hưu đành bỏ qua.

Nhìn qua mọi người sau lưng, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã nói mà, Thánh hỏa bất diệt, ma đạo vĩnh tồn!

Chính đạo chèn ép Ma đạo ta đã năm trăm năm, Côn Luân Sơn hiện tại không dễ san bằng đâu!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, tất cả đệ tử Côn Luân Ma Giáo, bất luận là gia nhập lúc đầu hay sau này đều lao nhao lên tiếng hoan hô.

Không thể trách bọn họ thất thố được, vừa rồi áp lực quá lớn, bị bao nhiêu cường giả tông môn Chính đạo bao vây như vậy, thậm chí còn có sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Bọn họ không thất thố tới mức xin tha đã là hiếm có rồi.

Ai ngờ bọn họ cắn răng chịu đựng mà lại vượt qua được.

Côn Luân Ma Giáo bọn họ không tốn một binh một tốt mà ép đối phương phải rút lui.

Đương nhiên không phải bên phía Sở Hưu không có ai bị thương. Người duy nhất thụ thương không phải Sở Hưu vừa giao chiến kịch liệt với Lăng Vân Tử mà là Lục Giang Hà bị Quân Vô Thần trừng mắt làm cho hộc máu.