Côn Luân Ma Chủ

Chương 1430. Thế lực hội tụ




Đệ Ngũ Xích Tùng vội vàng đi tới nâng hắn dậy, kinh ngạc hỏi: “Thế nào rồi?”

Đây không phải lần đầu tiên Chư Thiên Hiểu thi triển Thần Quỷ Tam Vấn, nhưng xưa nay chưa từng có chuyện như vậy.

Ý chí quỷ thần đó hết sức công bằng, chỉ cần huyết tế là tuyệt đối không đả thương tính mạng người sử dụng, trừ phi bản thân người sử dụng đã rất yếu nhưng vẫn cố sử dụng loại cấm thuật này.

Chư Thiên Hiểu vẻ mặt hết sức hoảng sợ, cứ như thấy chứ gì rất kinh khủng.

“Ta thấy một bàn tay lớn, hắn xóa đi mọi thứ liên quan tới tên Sở Hưu kia. Ta muốn thăm dò nên men theo cánh tay tìm người phía sau nó, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị phản ngược lại. Thậm chí ý chí Thần Ma mà ta mời đến cũng trực tiếp tiêu tan!”

Quân Vô Thần có phần chấn động, hiện tại hắn có thể khẳng định Sở Hưu này chắc chắn không phải loại phàm tục. Trên người hắn thật sự có nhân quả quỷ dị gì đó.

“Ngươi có tính ra chủ nhân của cánh tay kia là cường giả như thế nào không?” Quân Vô Thần hỏi.

Chư Thiên Hiểu cười khổ nói: “Vốn không thể thăm dò được, sự tồn tại của đối phương đã vượt qua tưởng tượng của ta.”

Quân Vô Thần gật nhẹ đầu vung tay lên nói: “Đi lĩnh một bình Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Sinh Hóa Đan, ngươi cũng không cần tham gia lần xếp hạng thần tướng tới đây.”

Chư Thiên Hiểu nghe vậy lập tức biến sắc, không cần nặng tay như vậy chứ?

Hắn không tính ra nhân quả của tên Sở Hưu kia mà thôi, kết quả mình mất cả tư cách xếp hạng thần tướng?

Thấy biểu cảm của Chư Thiên Hiểu, Quân Vô Thần biết hắn nghĩ sai nên thản nhiên nói tiếp: “Ta nói là lần này ngươi được giữ lại vị trí thần tướng, không cần tranh giành với bọn họ.”

Chư Thiên Hiểu nghe vậy thở dài một tiếng, định trách Quân Vô Thần nói chuyện quá chậm nhưng lại không có gan lên tiếng.

Sau khi Chư Thiên Hiểu đi khỏi, Đệ Ngũ thận trọng nói: “Môn chủ, xem ra trên người tên Sở Hưu kia còn có bí mật, còn được cả Chung Thần Tú che chở. E là bây giờ chúng ta không thể động đến hắn được.”

Quân Vô Thần gật nhẹ đầu, điềm nhiên nói: “Tạm thời không động vào được.”

Đệ Ngũ Xích Tùng khẽ cau mày, hắn ở cạnh Quân Vô Thần đã nhiều năm, là người hiểu rõ tính cách Quân Vô Thần nhất.

Quân Vô Thần chỉ nói tạm thời không động được, không có nghĩa là hắn sẽ vĩnh viễn không động tới Sở Hưu.

Nhưng trong chuyện này, Đệ Ngũ cũng không định khuyên nhủ.

Lần này Thiên Môn bọn họ đang uất ức tới cực điểm, bị người ta giết liền hai đại thần tướng, kết quả lại không làm gì được đối phương.

Đặc biệt là Sở Hưu còn giết chết La Thần Quân ngay trước mặt hắn, chuyện này khiến Đệ Ngũ cảm thấy tức tối không thôi, có thể nói chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua cho Sở Hưu.

Lúc này trên giang hồ, chuyện ở Côn Luân Sơn cũng gợi lên sóng gió ngập trời.

Trước đó các đại phái liên thủ lên Côn Luân Sơn, còn nói sẽ hủy diệt Ma Giáo. Lúc đó thanh thế của bọn họ lớn tới kinh người, ai cũng cho rằng lần này chắc chắn Sở Hưu sẽ không chịu nổi.

Nhưng ai mà ngờ được, Sở Hưu không những chống được mà còn có quan hệ với cường giả đệ nhất đương thời, Chung Thần Tú.

Thiên chủ Đại Tự Tại Thiên, tồn tại thần bí nhất, mạnh mẽ nhất trên khắp giang hồ,  một mình ép lui môn chủ Thiên Môn, khiến cho liên minh Chính đạo lùi bước, có thể nói là thần tích.

Tuy đây không phải lần đầu tiên Chung Thần Tú xuất thủ, nhưng lần ở trong Nguyên Thủy Ma Quật có khá ít người chứng kiến, hơn nữa chuyện lần đó cũng không quá lớn, chỉ được đồn đại qua miệng số ít cường giả. Còn lần này có tới mấy vạn võ giả nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã đồn khắp giang hồ.

Có thể nói lần này trên Côn Luân Sơn, người bắt mắt nhất không phải Sở Hưu mà là Chung Thần Tú.

Đương nhiên cũng không ai coi nhẹ Sở Hưu.

Phải biết Sở Hưu đã giao chiến với Lăng Vân Tử ngay trước mặt mọi người, tuy chưa phân thắng bại nhưng có thể nói là ngang tài ngang sức với Lăng Vân Tử.

Tuy bây giờ Sở Hưu còn chưa phải chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng với thực lực và thế lực của mình, y đã có thể ngồi vững trên vị trí chí tôn giang hồ.

Nếu không phải người của Phong Mãn Lâu e ngại thể diện của giới Chính đạo, không khéo họ đã trực tiếp đẩy Sở Hưu lên Chí Tôn Bảng.

Sau cơn sóng gió này, giới Ma đạo quật khởi đã thành sự thật, trên giang hồ cũng càng lúc càng nhiều võ giả chen chúc nhau gia nhập Côn Luân Ma Giáo.

Còn một tháng sau, tất cả những người chấp chưởng các thế lực dưới trướng Sở Hưu đều lao nhao tới Côn Luân Sơn, chuẩn bị nghị sự, đồng thời cũng là bàn bạc thiết lập toàn bộ thể chế quyền lợi của Côn Luân Ma Giáo.

Trong quá khứ đỉnh Côn Luân Sơn đã bị phá hủy nhiều chỗ, nhưng thời gian vừa qua tất cả các đệ tử gia nhập Côn Luân Ma Giáo đều xây dựng lại tông môn, cho nên sau một tháng, cung điện chính của Côn Luân Ma Giáo đã được xây dựng xong.

Đương nhiên vẫn không có trận pháp mà chỉ có cung điện xuông, võ giả cảnh giới Chân Đan ra tay là đủ phá hỏng.

Bố trí trận pháp cho một cung điện rộng lớn như vậy không phải chuyện nhỏ, Viên Cát đại sư và vài trận pháp sư của Côn Luân Ma Giáo bố trí nhanh nhất cũng phải ba tháng mới xong được.

Lúc này trong cung điện chính, Sở Hưu ngồi trên ghế đầu, bên dưới y là đám người Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ; ngoài ra còn có các võ giả trong nhánh Ẩn Ma như Tần Triều Tiên, Du Ma Nhai cùng một số võ giả thuộc Trấn Võ Đường; người của Thương Thành dưới trướng Thương Thiên Lương cùng với Sở Nguyên Thăng ; Đoan Mộc Thanh Sơn và Mục Tử Y của Thanh Long Hội vân vân.

Còn những người có quan hệ thân thiết với Sở Hưu như Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng cũng có mặt, thậm chí ngay cả hoàng tộc Bắc Yên cũng phái Hạng Võ tới dự lễ.

Có thể nói đây là lần đầu tiên các thế lực dưới trướng Sở Hưu quy tụ đông đủ như vậy, thậm chí chính y cũng không nghĩ tới, không biết từ lúc nào dưới tay mình đã hội tụ nhiều lực lượng đến vậy.

Trước đó những lực lượng này quá tạp, có lẽ một khi gặp nguy cơ Sở Hưu cũng khó lòng điều động toàn bộ bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ tập hợp dễ dàng hơn lúc trước nhiều.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ chính tại chỗ này, cũng đưa giới Ma đạo lên tới đỉnh cao.

Nhưng tương tự, chính ở nơi đây, Ma đạo chúng ta rơi thẳng xuống đáy cốc, ngủ say suốt năm trăm năm!

Trong số chư vị ở đây có những người vốn không xuất thân Ma đạo, nhưng cũng không sao.

Thế nào là chính? Thế nào là ma?

Giang hồ loạn lạc, thiên hạ phân tranh, bên thắng nói mình là chính thì bọn họ là chính, bên thắng nói mình là ma, vậy thì họ là ma.

Được chư vị tín nhiệm, Sở Hưu ta mới có thể đi tới ngày hôm nay.

Nhưng bất luận là chính hay là ma, chỉ cần chư vị chịu đi theo Sở Hưu ta, ta có thể mang thắng lợi tới cho mọi người!”

Những người ở nơi này, bất luận chính hay ma đều có quan hệ không cạn với Sở Hưu, có thể nói lợi ích của mọi người đã buộc chặt vào Sở Hưu.

Đúng như Sở Hưu đã nói, bọn họ đi theo Sở Hưu không phải vì phân chia Chính Ma mà vì muốn làm phe thắng trong trận tranh đoạt trên giang hồ!