Côn Luân Ma Chủ

Chương 1429. Nhân quả của Sở Hưu 2




Bên trong đại điện, Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nhưng ai cũng nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn đang phẫn nộ tới mức nào.

Đệ Ngũ Xích Tùng ngồi bên dưới Quân Vô Thần, toàn bộ Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn chỉ có Đệ Ngũ Xích Tùng dáng ngồi chung với Quân Vô Thần khi hắn nổi giận như vậy.

Đệ Ngũ Xích Tùng cau mày khó hiểu: “Thế này rất không hợp lý, sao Chung Thần Tú lại đi cùng Sở Hưu được?

Nhân quả? Sao trên người tên Sở Hưu kia lại có nhân quả? Thậm chí khiến cho Chung Thần Tú đích thân ra tay bảo vệ hắn, rốt cuộc trên người hắn có nhân quả gì?”

“Đi, gọi Chư Thiên Hiểu đến đây.” Quân Vô Thần đột nhiên mở miệng nói.

Chư Thiên Hiểu là người duy nhất tinh thông bói toán thiên cơ trong Cửu Đại Thần Tướng, Quân Vô Thần muốn tính toán gì thì Đệ Ngũ Xích Tùng cũng đoán được.

Nhưng hắn vẫn khuyên nhủ: “môn chủ, Thiên Nhân Thất Toán và Thần Quỷ Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu đều lưu lại để ứng phó khi phong ấn bộc phát.

Thời gian một năm tới là xếp hạng thần tướng, khi đó phong ấn sẽ bộc phát một lần. Có Thiên Nhân Thất Toán và Quỷ Thần Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu thì chúng ta cũng biết được rốt cuộc phong ấn sẽ bộc phát vào lúc nào, gia cố trước, tránh cho lúc đó luống cuống chân tay.

Lúc này mà sử dụng thì hơn một năm tới Chư Thiên Hiểu cũng không khôi phục lại được.”

Quân Vô Thần không nói gì, chỉ nhìn Đệ Ngũ Xích Tùng một cái.

Chỉ là một cái nhìn nhưng Đệ Ngũ lập tức hiểu Quân Vô Thần có ý gì, bất đắc dĩ đành phải gọi Chư Thiên Hiểu tới.

Thần tướng Thiên Môn Chư Thiên Hiểu, còn gọi là thông hiểu chư thiên.

Trong Cửu Đại Thần Tướng, chiến lực của hắn gần như yếu nhất, nhưng mỗi lần xếp hạng thần tướng hắn vẫn giữ được vị trí không phải dựa vào thực lực mà dựa vào trình độ bói toán của mình.

Sau nhiều tính toán, cho dù chiến lực của hắn không đủ, hắn cũng không bị đào thải.

Hơn nữa năng lực của hắn rất đặc biệt, chắc chắn sẽ được Quân Vô Thần ưu ái hơn một chút, trừ phi trong thần tướng Thiên Môn lại xuất hiện một vị có năng lực tương tự hắn, thậm chí có thể thay thế hắn.

Không tới nửa khắc đồng hồ sau, Đệ Ngũ Xích Tùng dẫn một người mặc hoa phục béo mập trắng trẻo, gương mặt mỉm cười ấm áp đi vào. Hắn chính là Chư Thiên Hiểu.

Thấy Quân Vô Thần đang ở đó, Chư Thiên Hiểu vội vàng ghé qua nói: “Môn chủ, ngài tìm ta?”

Quân Vô Thần trầm giọng nói: “Giúp ta tính một chút về tên Sở Hưu kia, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn có gì đặc biệt mà khiến cho Chung Thần Tú bảo vệ hắn vì nhân quả?”

Chư Thiên Hiểu gật nhẹ đầu, lập tức lấy ra những thứ phục vụ bói toán, còn có một bàn bát quái khổng lồ, tính toán thôi diễn trong đó.

Chỉ có tên của Sở Hưu chứ không có thêm gì khác, đây là loại tính toán thiên cơ khó khăn nhất.

Ngày trước khi Viên Cát đại sư tính toán về Sở Hưu còn cần một món đồ có liên quan tới y, có khí tức của y để tính toán. Nhưng bây giờ đổi lại là Chư Thiên Hiểu, hắn lại có thể lăng không diễn toán, không cần nhiều phiền toái, thậm chí đôi khi còn không cần cả tên tuổi.

Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu cau mày nói: ”Không có gì không đúng, tên Sở Hưu kia vô cùng bình thường.

Điểm duy nhất không đúng là nếu ta tính toán không sai, có nhìn thế nào thì mệnh cách của tên Sở Hưu kia cũng chỉ như mệnh cách bình thường, thậm chí còn đoản mệnh. Có thể nói là chênh lệch rất lớn.

Nhưng hắn còn có thể sống tới bây giờ, còn có thành tựu như vậy, đúng là không hợp lý. Ông trời đang trêu chọc tay hay sao?

Đợi đã! Có điểm không đúng, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất!”

Trong thế hệ trẻ ngày nay, thậm chí có thể nói là trong số tất cả các võ giả trên giang hồ hiện tại, ai có tư cách khuấy động phong vân thiên hạ?

Trong đó xuất sắc nhất chính là Sở Hưu.

Tuy Sở Hưu và Thiên Môn là kẻ địch, nhưng có nói y là thiên tài tuyệt thế cũng không quá đáng.

Người như vậy, sao có thể là loại ma chết yểu bình thường được?

Chắc chắn trên người hắn có đại khí vận và đại nhân quả.

Đệ Ngũ Xích Tùng nghi hoặc hỏi: “Nghe ta nói này, có phải ngươi ngủ lắm quá nên bói toán có vấn đề, tính nhầm sang người khác không? Trong thiên hạ đâu có hiếm người tên là Sở Hưu.”

Chư Thiên Hiểu như bị sỉ nhục, thịt mỡ trên người run rẩy.

“Đệ Ngũ đại nhân, ngài có thể nói thực lực của ta kém nhưng ngài không thể nói ta bói toán không chính xác!

Trong thiên hạ này có rất nhiều người tên là Sở Hưu, nhưng chỉ có một tên Sở Hưu có nhân quả với Thiên Môn chúng ta!

Thiên Nhân Thất Toán của ta có thể tính toán bảy tầng nhân quả, cho dù không có tên tuổi, chỉ cần cho ta chút nhân quả thôi, đẩy tới bảy tầng thì ta cũng tính ra được.

Bảy tầng nhân quả này hoàn toàn chính xác với tên Sở Hưu kia, kết quả mà ta tính ra tuyệt đối không sai làm!”

Đệ Ngũ Xích Tùng cũng thấy nghi hoặc, thật ra hắn cũng tin thực lực của Chư Thiên Hiểu.

Trình độ bói toán của đối phương đủ sánh vai với Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự và Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đặc biệt là Thiên Nhân Thất Toán và Thần Quỷ Tam vấn, hai môn này đều cực kỳ xuất chúng, mỗi khi sử dụng là phải tu dưỡng trong thời gian dài nhưng kết quả bói ra còn nhiều hơn hẳn hai vị kia.

Quân Vô Thần mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục bói đi.”

Chư Thiên Hiểu gật nhẹ đầu, gương mặt béo núc có vẻ rất nghiêm nghị.

Hắn lấy ra một cái bút lông, nhưng trên lông lại có màu máu đỏ tươi.

Ngón tay điểm nhẹ, trên cánh tay hắn xuất hiện một lỗ máu, không ngờ Chư Thiên Hiểu lại dùng bút lông chấm máu tươi của chính mình, vẽ một phù văn vặn vẹo dữ tợn trên không trung.

Đợi sau khi tất cả phù văn được vẽ xong, thân thể Chư Thiên Hiểu đã run lẩy bẩy, hai mắt trắng dã như quỷ nhập tràng, miệng thốt lên từng âm tiết mơ hồ như quỷ thần thì thào.

Một lát sau, một luồng khí tức âm tà quỷ dị trực tiếp bao phủ lấy Chư Thiên Hiểu, khiến cho toàn thân hắn trải đầy ma văn.

Thần Quỷ Tam Vấn của Chư Thiên Hiểu không phải công pháp bói toán chính thống của Đạo môn hay Phật môn mà là bí thuật của man tộc thời thượng cổ, nói chính xác hơn nó là tà thuật.

Trước thời thượng cổ sẽ là thời thái cổ.

Nghe nói trong thời đại đó tiên phật ở khắp nơi, thần ma hoành hành, lúc này cho dù bọn họ đã tiêu vong nhưng ý chí tự thân họ đã hòa vào thiên địa, bất tử bất diệt.

Yêu cầu của Thần Quỷ Tam Vấn là dùng máu tươi của mình làm vật tế, vẽ ra ma văn, khiến cho ý chí Ma Thần hay Tà Thần lượn lờ trong thiên địa kia nhập thể, có thể dò hỏi bọn họ.

Nhưng cái giá phải trả khi hiến tế tinh huyết và Tà Thần phụ thể quá lớn, cho dù Chư Thiên Hiểu có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không thể chịu nổi tiêu hao như vậy, cho nên mỗi lần sử dụng thường phải mất mấy năm mới tu bổ lại.

Quân Vô Thần và Đệ Ngũ Xích Tùng đứng đó nhìn Chư Thiên Hiểu bị quỷ nhập tràng, cảnh tượng rất nực cười nhưng thần sắc của bọn họ lại hết sức nghiêm túc.

Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu đột nhiên ngừng rung động, ma văn trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngồi trên mặt đất.