Huyết Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, lực lượng khí huyết ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một mũi tên máu
Lục Giang Hà đang định dùng Huyết Thần Ma Công phân giải mũi tên máu này, nhưng không ngờ mũi tên máu như xuyên qua không gian, trực tiếp vượt hư không, một khắc sau đã xuyên thủng trái tim của Lục Giang Hà.
Khoảnh khắc này, máu tươi bắn ra, nhưng Lục Giang Hà lại cố gắng niết ấn quyết, thu hồi máu tươi bắn ra vào người, không ngờ tốc độ lại tăng cường, thân hình lập tức chui vào trong Thương Nam Phủ.
Huyết Hà lão tổ sắc mặt âm trầm, hắn cũng không ngờ đối phương lại dẻo dai như vậy. Nói chính xác hơn đối phương đã nghiên cứu đạo về khí huyết tới cực hạn, khí huyết chính là sinh cơ cho nên mới có thể bộc phát liên tục như vậy.
Nhưng càng như vậy, hắn càng khao khát Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà.
Nhưng lần này Lục Giang Hà đã bỏ chạy, hắn không còn cơ hội. Huyết Hà lão tổ có không cam lòng cũng phải rời khỏi.
Lúc này trong Thương Nam Phủ, phần lớn mọi người đang bế quan, vẫn là Mai Khinh Liên xử lý tạp vụ.
Cô đột nhiên cảm giác thấy một luồng lực lượng rối loạn mang theo hơi khí huyết xông tới. Mai Khinh Liên lập tức buông sự vụ trong tay xuống ra ngoài xem xét, kết quả lại thấy Lục Giang Hà thê thảm đứng trước cửa, khí huyết đã suy yếu tới cực hạn, máu tươi dính đầy người, trước ngực còn một lỗ máu lớn.
Thấy Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà nhếch miệng nói rất yếu ớt; “Mẹ nó! Lần này ông đây lỗ to rồi!”
Vừa dứt lời, Lục Giang Hà trực tiếp mất ý thức, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Suy nghĩ cuối cùng của mình là nữ nhân có tu vi cao siêu cỡ nào cũng không đáng tin cậy, vì sao phản ứng đầu tiên của Mai Khinh Liên là che miệng hét lên chứ không phải đến đỡ hắn, khiến hắn ngã lăn quay thế này.
Trong phủ quận trưởng, Phong Bất Bình mân mê trên người Lục Giang Hà cả nửa ngày, Sở Hưu và tất cả mọi người đang bế quan đã ra ngoài, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lục Giang Hà ở chính giữa.
Khi vừa chứng kiến dáng vẻ thê thảm của Lục Giang Hà, Sở Hưu rất phẫn nộ, những người khác cũng vậy.
Tuy Lục Giang Hà miệng lưỡi khá thối, tính cách cũng thiếu đứng đắn; nhưng không thể phủ nhận là hắn đã giúp đỡ Sở Hưu rất nhiều trong giai đoạn đầu, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của Sở Hưu.
Kẻ nào động tới hắn cũng tức là đánh lên mặt Sở Hưu, cho dù là ai cũng phải trả giá đắt!
Một lúc lâu sau, Phong Bất Bình đứng lên nói: “Đại nhân, Lục đường chủ không sao. Tuy thương thế của hắn rất nghiêm trọng, đổi lại là người khác đã chết chắc. Nhưng Huyết Thần Ma Công của Lục đường chủ cực kỳ thần dị, tất cả sinh cơ được phân tán vào mỗi giọt khí huyết, cho nên đừng nói trái tim vỡ nát, cho dù mất đầu, chỉ cần chân linh không bị tiêu diệt, hắn sẽ không chết.
Nhưng lần này hắn tổn thất rất nhiều khí huyết, e là cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục.”
“Vậy vì sao hắn còn chưa tỉnh?”
Phong Bất Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì khí huyết tổn thất quá nghiêm trọng nên Lục đường chủ ẩn giấu chân linh của bản thân trong khí huyết, dựa vào đó để bảo hộ. Đây là một phản ứng vô thức nhờ tu luyện Huyết Thần Ma Công, dù sao tuy thân thể rất quan trọng nhưng chân linh mới là quan trọng nhất.
Bây giờ, hoặc là chờ thêm một thời gian, đợi cơ thể hắn chậm rãi khôi phục, chân linh cảm thấy không còn nguy hiểm sẽ tự trở về. Hoặc kích thích hắn một chút, để chân linh hắn thức tỉnh sớm.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu nói với Lục Giang Hà: “Phong Lục Giang Hà làm vị Ma Tôn thứ năm của Thánh Giáo ta, danh hiệu Huyết Hải Ma Tôn!”
Lục Giang Hà nằm trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Sở Hưu nhíu mày, không có tác dụng à?
Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên nói nhỏ: “Hồng Liên Ma Tôn tới tìm ngươi.”
Lục Giang Hà nằm trên giường đột nhiên co giật một hồi rồi bật người như cá chép, ngồi dậy nhìn bốn phía: “Hồng Liên ở đâu?”
Sau khi thấy mọi người bốn phía xung quanh, Lục Giang Hà mới phản ứng lại, hắn thở dài một tiếng, giọng điệu u oán nói: “Lần sau đổi cách khác đánh thức ta, đừng đem Hồng Liên Ma Tôn ra nói đùa!”
Tuy thương thế của Lục Giang Hà trông rất nghiêm trọng, thậm chí ngay trái tim của hắn cũng bị đánh nát, nhưng mọi người thấy hắn còn có tâm trạng nói nhảm như vậy là biết, chắc hắn không việc gì.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rốt cuộc vừa rồi ai đã truy sát ngươi? Ngươi lại gây ra phiền toái gì ở bên ngoài?”
Lục Giang Hà nghe câu này xong lập tức kêu oan.
“Chuyện này liên quan gì tới ta? Chẳng phải vì lần trước ngươi bảo ta ra tay trong Lăng Tiêu Thành, phế bỏ tên Âm Huyết Lệ kia à? Kết quả bây giờ sư phụ của người ta tìm tới cửa, còn muốn cướp lấy Huyết Thần Ma Công của ta.
Lão già gọi là Huyết Hà lão tổ kia có thực lực nửa bước Võ Tiên lận, ta làm sao địch nổi, chạy thoát khỏi tay hắn đã là phát huy vượt xa lúc bình thường rồi.”
Thực ra Lục Giang Hà nói vậy có thể coi là khiêm tốn, hắn thì bản lĩnh khác không tốt chứ chạy trốn thì chắc chắn giỏi hơn chiến lực.
Với cái miệng thối của hắn, khi chưa gia nhập Côn Luân Ma Giáo đã đắc tội với biết bao nhiêu người, sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo lại có vô số cao thủ võ lâm Chính đạo muốn xé rách cái miệng của hắn.
Hắn có thể sống tới giờ, ngoài uy thế hùng mạnh của Côn Luân Ma Giáo ra, còn có liên quan trực tiếp tới công phu bỏ trốn của hắn.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Huyết Hà lão tổ! Ngươi chết chắc rồi!”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh hỏi: “lần này ngươi định làm gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lão Lục bị thương tới nước này, làm sao chúng ta ngồi yên không để ý tới được?
Ta không thể trêu chọc Hàn Giang Thành, chẳng lẽ lại không trêu được Huyết Hà Giáo hay sao? Nếu chúng đã gọi là Huyết Hà Giáo, vậy ta cho chúng máu chảy thành sông thật đi!”
Thật ra thời gian này Sở Hưu khá uất ức.
Tại hạ giới, y hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, danh chấn giang hồ, ma uy cái thế.
Nhưng ở Đại La Thiên thì sao?
Đầu tiên là bị lão già Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành uy hiếp, nhờ vào Ngụy Thư Nhai điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa mới hù dọa được đối phương.
Sau đó lại bị Tân Già La đánh tới cửa, liên thủ với Cực Lạc Ma Cung nhốt hắn ở cứ điểm Nam Man, còn phải dựa vào Trần Thanh Đế giải vây.
Sở Hưu này có lúc nào bị động như vậy, uất ức như vậy?
Lại thêm Sở Hưu biết được thân phận của bản thân, biết uy hiếp lớn nhất trên người mình chính là vị cường giả trong truyền thuyết, không biết sẽ xuất hiện lúc nào, nuốt sạch lấy y.
Tuy tới nay tâm trạng của Sở Hưu luôn giữ thái độ lạnh lùng và bình tĩnh cực độ, nhưng những chuyện này gộp chung lại cũng khiến y muốn bùng nổ.
Người khác mà nổi nóng lên thì làm gì, Sở Hưu không biết. Nhưng Sở Hưu muốn bùng nổ thì suy nghĩ của y chỉ có một, đó là giết người!
Huyết Hà Giáo động tới Sở Hưu trong trạng thái này, không biết bọn chúng sẽ có cảm tưởng gì.
Còn lúc này Lục Giang Hà lại cảm thấy không đúng.
Nói thật khi hắn tỉnh lại sau khi trọng thương, thấy đám người Sở Hưu ân cần đứng xung quanh hắn, hắn rất cảm động. Ít nhất năm trăm năm trước hắn chưa bao giờ được đối xử như vậy. Dù sao hắn vừa mở miệng, thậm chí trong Côn Luân Ma Giáo cũng không ít người thấy hắn phiền phức.
Còn lúc này thấy Sở Hưu phẫn nộ muốn giúp hắn báo thù, Lục Giang Hà lại cảm động gấp bội.
Nhưng vấn đề là cảm động thì cảm động, Sở giáo chủ, ngươi có thể dùng từ chính xác hơn được không? Thế nào là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ? Sao nghe câu này hắn cứ thấy mất tự nhiên vậy?