Lục Giang Hà ho khan một tiếng nói: “Vậy...”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Sở Hưu vung tay nói: “Ngụy lão, phiền ngài để ý tới Thương Ngô Quận một chút.
Thương thành chủ và những người khác theo ta cùng tới Huyết Hà Giáo.
Ngoài ra, nói cho bọn Đường Nha, Nhạn Bất Quy biết chuyện ở Đại La Thiên, tập kết tất cả tinh nhuệ trong Thánh Giáo. Lần này chúng ta sẽ khiến Huyết Hà Giáo máu chảy thành sông!”
Thấy Sở Hưu nghiêm túc hiếm có như vậy, mọi người ở đây đều trầm giọng đáp: “Rõ!”
Thời khắc này có thể nói Sở Hưu đã thể hiện uy danh của mình cực kỳ tinh tế.
Nếu đổi lại là đám người Từ Phùng Sơn, chắc chắn bọn họ sẽ bảo Sở Hưu bình tĩnh một chút, dù sao sau lưng Huyết Hà Giáo là Hàn Giang Thành, hơn nữa đối phương cũng không nằm trong phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các, tùy tiện xuất thủ sẽ gây ra ảnh hưởng, vân vân.
Nhưng đổi lại là đám người Mai Khinh Liên, bọn họ sẽ hoàn toàn tuân thủ từng câu từng chữ của Sở Hưu. Vì bọn họ tin tưởng Sở Hưu, cho dù Sở Hưu bố trí kế hoạch điên cuồng đến đây, y cũng sẽ để lại đường lui đường sống cho mình.
Sở Hưu vỗ vai Lục Giang Hà nói: “Lão Lục, ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng đi đã. Chẳng phải Huyết Hà lão tổ thiếu chút nữa khiến hắn tiêu hao hết máu tươi trên người à? Ngươi ở đây chờ, ta sẽ cướp hết khí huyết trên người lão già đó để đền bù cho ngươi, báo thù giúp ngươi!”
Tuy Lục Giang Hà rất cảm động nhưng hắn vẫn giãy dụa bò lên nói: “Vậy chúng ta nói chuyện chó và chủ nhân...”
Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp vung tay dẫn người rời khỏi, đồng thời còn căn dặn Phong Bất Bình: “Phong thần y, lão Lục còn chưa khôi phục nguyên khí, thời gian tới phiền ngươi chăm sóc cho hắn.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp dẫn người rời khỏi mật thất.
Bàn tay Lục Giang Hà giơ lên giữa không trung rồi bất đắc dĩ hạ xuống.
Phong Bất Bình ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Giáo chủ đối xử với chó của mình... à không, đối xử với người của mình đúng là không tệ. Thánh Giáo ta có người chấp chưởng như vậy đúng là có phúc.”
Lục Giang Hà căm tức nhìn Phong Bất Bình, cả giận nói: “Cút ra ngoài! Ông đây cần tĩnh dưỡng!”
Tuy thực lực của Phong Bất Bình kém xa Lục Giang Hà, nhưng hắn chẳng hề e ngại gì, nghe vậy chỉ bĩu môi đáp: “Tức cái nỗi gì? Nếu lúc nào ngươi lại bị đánh thành như vậy, vẫn phải nhờ ta thôi?”
Trong Côn Luân Ma Giáo, Phong Bất Bình là nhân tài đặc thù, có thể chữa bệnh lại biết luyện đan luyện dược. Hệ thống luyện đan của Côn Luân Ma Giáo từ không tới có, có thể nói là toàn bộ do Phong Bất Bình tổ chức, cho nên đừng nhìn hắn không nổi bật, trong Côn Luân Ma Giáo hắn là thành viên cực kỳ quan trọng.
Nếu nói Viên Cát đại sư có thể kiếm được một vị trí bên cạnh Sở Hưu là nhờ thức thời và một phần thực lực, vậy Phong Bất Bình là dựa vào chín phần thực lực, hắn thật sự không sợ Lục Giang Hà.
Thấy Phong Bất Bình khinh thường bước ra ngoài, Lục Giang Hà không khỏi phiền muộn, thật quá uất ức!
Hầu hết những tinh nhuệ biết bí mật về Đại La Thiên đều là người theo Sở Hưu từ khi còn ở Quan Trung Hình Đường, cũng được bồi dưỡng từ lúc đó. Số lượng không nhiều, chỉ có vài trăm người, trong đó có một số là võ giả Quan Trung Hình Đường, một số người của nhánh Ẩn Ma cùng với Thanh Long Hội, Trấn Võ Đường.
Dù sao những người này có xuất thân cực kỳ phức tạp, nhưng ai cũng thân kinh bách chiến, ngay cả Chính Ma Đại Chiến cũng đã trải qua không chỉ một hai lần.
Bây giờ được linh khí của Đại La Thiên rèn luyện trong thời gian dài như vậy, thực lực yếu nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cực kỳ khủng khiếp.
Hơn nữa hiệu suất của bọn họ cũng hết sức nhanh chóng, khi Sở Hưu ra lệnh tập kết, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi từ cứ điểm Nam Man tới Thương Nam Phủ.
Sở Hưu có động tĩnh lớn như vậy, dẫn theo nhiều người như vậy, đám người Từ Phùng Sơn cũng phát giác.
Tuy bọn họ không muốn hỏi nhưng Từ Phùng Sơn đành cố lên tiếng: “Đại nhân, ngài định...”
Từ Phùng Sơn còn chưa nói xong thì Sở Hưu đã ngắt lời: “Ta đi giết người, các ngươi ở lại đây bảo vệ phủ quận trưởng cho tốt.”
Nói xong, đám người đằng đằng sát khí trực tiếp ra khỏi thành.
Từ Phùng Sơn trợn mắt há hốc mồm nhưng thậm chí không dám nói thêm một câu, u ám trở lại phủ quận trưởng giữ nhà.
Tiếp xúc với vị đại nhân này càng nhiều hắn càng không hiểu được, hơn nữa cũng không dám hỏi nhiều.
Kinh nghiệm đấu đá âm mưu nhiều năm trong Hoàng Thiên Các nói cho hắn, khi đối mặt với Sở Hưu, hắn chỉ cần nghe lời là đủ.
Huyết Hà Giáo không nằm trong phạm vi của Hoàng Thiên Các hay các đại tông môn khác mà nằm trong khu vực giữa Hoàng Thiên Các, Hàn Giang Thành và Lăng Tiêu Tông.
Đông Vực rộng lớn là vậy, các đại phái không thể khống chế toàn bộ diện tích. Tuy vậy những khu vực bọn họ nắm giữ đều là bảo địa với linh khí sung túc nhất, nhưng những tông môn cỡ Huyết Hà Giáo, khi lựa chọn địa điểm lại phải cố gắng tránh những khu vực nằm trong tay đại phái.
Thật ra tông môn cỡ Huyết Hà Giáo có địa vị khá khó xử.
Nếu ngươi bảo bọn họ yếu, vậy Huyết Hà Giáo rộng lớn, có một cường giả nửa bước Võ Tiên, cũng có hai ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Thực lực như vậy đã vượt qua chín chín phần trăm số môn khác, đặt ở Đông Vực cũng là loại có số má.
Nhưng nếu ngươi bảo bọn họ mạnh, không có cường giả cảnh giới Võ Tiên trấn thủ tông môn, lại không phải quá mạnh.
Cho nên loại tông môn như Huyết Hà Giáo, xưa nay chỉ có hai con đường.
Một là đời này truyền đời kia, không phải ai cũng có thể đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, vạn nhất thế hệ nào không đạt được, vậy sẽ phải chìm xuống.
Ngoài ra là như Hàn Giang Thành, đi ngược lại đại thế, sau đó cướp lấy một miếng thịt từ miệng đại phái. Đương nhiên muốn làm được như vậy là khó càng thêm khó.
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn ngọn núi đỏ như máu cao trăm trượng phía trước, ánh mắt lóe lên sát khí dữ tợn.
Ngọn núi đỏ máu trước mắt chính là sơn môn của Huyết Hà Giáo.
Thật ra trước đây ngọn núi này chỉ là ngọn ní bình thường, chẳng qua trong khu vực này thiên địa nguyên khí khá dồi dào cho nên Huyết Hà Giáo mới biến nó thành sơn môn.
Nhưng cũng có thể là Huyết Hà lão tổ muốn khoe khoang vũ lực nên mới cho người nhuộm đỏ toàn bộ ngọn núi, hơn nữa còn nói với người ngoài là Huyết Hà Giáo tranh đoạt ngọn núi này với kẻ khác, giao chiến tới mức máu chảy nhuộm đỏ nơi này. Trên thực tế khi Huyết Hà Giáo chiếm cứ nơi này, cái chỗ chết tiệt này còn chẳng có ai, lấy đâu ra người tranh đoạt với bọn chúng?
Một lát sau, Sở Hưu vung tay, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Giết!”
Phía trước sơn môn của Huyết Hà Giáo là hai đệ tử cảnh giới Chân Đan đang nhàm chán canh cửa.
Thật ra chỉ cần phái vài đệ tử trẻ tuổi canh gác sơn môn là được, nhưng Huyết Hà lão tổ thích sĩ diện, nhất quyết điều các chấp sự cảnh giới Chân Đan như bọn họ thay phiên canh trấn thủ sơn môn. Chuyện này khiến bọn họ khá oán hận.
Lúc này hai người thấy có mấy trăm người đằng đằng sát khí đánh tới, cả hai lập tức biến sắc hét lớn: “Kẻ tới là ai? Dừng bước!”
Sở Hưu dừng bước, nhìn hai người.
Ngay lúc hai người bọn họ chờ Sở Hưu tự báo tên tuổi, cả hai lại kinh hãi phát hiện khí huyết toàn thân mình như không chịu điều khiển, sôi trào điên cuồng trong cơ thể.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, một tiếng ‘phịch’ vang lên, máu tươi trong người cả hai lập tức bị rút sạch, rơi xuống đất, thi thể vặn vẹo khô quắt lại, không khác gì cương thi!