Côn Luân Ma Chủ

Chương 1743. Sở Hưu ngươi chết không yên lành! 1




Từ khi bị Sở Hưu đánh bại trên lôi đài, thật ra đã lâu rồi Hiên Viên Vô Song không giao thủ với Sở Hưu.

Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng hiện thực đã nói cho hắn biết, hắn đã không phải đối thủ của Sở Hưu từ rất lâu rồi.

Trên Phương Thiên Họa Kích truyền tới từng vụ nổ, lực lượng cường đại thậm chí khiến Hiên Viên Vô Song không thể giữ được Phương Thiên Họa Kích trong tay bị, bị trường đao của Sở Hưu chém bay.

Hiên Viên Vô Song tay niết ấn quyết, phong mang màu vàng hóa thành phù văn, như một đại ấn ầm ầm đập xuống, uy thế như phá núi.

Nhưng ngay sau đó, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, hư ảnh ma thần khổng lồ trực tiếp bóp nát đại ấn kia. Sở Hưu xuất quyền đánh xuống, lực lượng cường đại đột ngột bộc phát khiến Hiên Viên Vô Song hộc máu bay ngược ra ngoài.

Hiện thực tàn khốc nói cho Hiên Viên Vô Song biết, Sở Hưu thậm chí còn cường đại hơn tưởng tượng của hắn, không phải kẻ địch thật sự của y thì vĩnh viễn không biết sự khủng khiếp và đáng sợ của Sở Hưu.

Ánh mắt Hiên Viên Vô Song đã không còn chiến ý, chỉ có hoảng sợ.

Đối mặt với một kẻ địch có thực lực ngang nhau, cho dù là mạnh hơn mình một chút, hắn vẫn có chiến ý, không ngại xuất thủ.

Nhưng bây giờ đối mặt với cường giả như Sở Hưu, chiến ý chỉ để chịu chết chứ có tác dụng gì?

“Sở Hưu! Bây giờ ta vẫn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông, nếu ngươi giết ta, chắc chắn Lăng Tiêu Tông sẽ không chết không thôi với ngươi!”

Hiên Viên Vô Song quát lên chói tai, nhưng giọng điệu đã là ngoài mạnh trong yếu.

Dù sao hắn cũng chứng kiến cảnh Sở Hưu giết chết Tân Già La.

Đối phương là một trong tam đại điện chủ của Phạm Giáo, cường giả cảnh giới Võ Tiên, kết quả Sở Hưu vẫn ra tay giết chết. Có thể thấy y thái độ của y đối với mình.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Nói cũng đúng, bây giờ Lăng Tiêu Tông các ngươi còn nợ ân tình của ta. Nếu ta giết ngươi, chắc chắn bên Lăng Tiêu Tông không chịu trả, lỗ vốn, rất lỗ vốn.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Hiên Viên Vô Song không khỏi thở dài một tiếng.

Bất luận đối phương băn khoăn chuyện gì, chỉ cần không giết mình, mọi chuyện đều dễ bàn.

Nhưng ngay lúc này, Hiên Viên Vô Song lại kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào dưới chân hắn lại xuất hiện từng ma ảnh dữ tợn khủng khiếp, bao phủ toàn thân hắn vào trong.

Hiên Viên Vô Song định bộc phát lực lượng né tránh, nhưng ma ảnh này lại như hình với bóng, trực tiếp phát ra ma khí cường đại phá vỡ kinh mạch của hắn, bao phủ toàn thân hắn.

Hiên Viên Vô Song vừa hộc máu vừa giận dữ hét lớn: “Sở Hưu! Ngươi đã nói không giết ta mà!”

Sở Hưu nhún vai nói: “Ta giết ngươi đúng là một phiền toái, nhưng nếu ngươi bị yêu quỷ giết chết thì không liên quan gì đến ta.

Trong Trung Châu này nguy hiểm trùng trùng, Uổng Tử Thành này lại cực kỳ quỷ dị. Kẻ yếu như ngươi nhất quyết đi vào trong, có chết cũng rất bình thường, đúng không?”

Hiên Viên Vô Song nghe vậy lập tức biến sắc, càng giãy dụa kịch liệt.

Sở Hưu lại hô to với Lục Giang Hà: “Dụ đám yêu quỷ kia đến đây nào!”

Trước đó khi Sở Hưu ra tay, Lục Giang Hà chỉ ngăn cản Trần Cửu Long và Hướng Tưởng một chút, thời gian khác là đánh lạc hướng đám yêu quỷ.

Lúc này nghe Sở Hưu nói, hắn mới dẫn đám yêu quỷ kia về phía này, vừa đi vừa oán trách: “Ngươi không thể hành động lưu loát hơn chút à, một mình ta gánh mấy thứ này, vất vả lắm đấy.”

Sở Hưu không để ý tới lời phàn nàn của hắn, trực tiếp thao túng lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma, ném Hiên Viên Vô Song vào đống yêu quỷ kia.

Thấy mình sắp bị đám yêu quỷ kia nuốt mất, Hiên Viên Vô Song giận dữ hét lớn: “Sở Hưu! Ngươi chết không yên lành!”

Nhưng vừa hét xong, chính hắn cũng bị đám yêu quỷ kia nuốt sạch, xé thành từng mảnh.

Lục Giang Hà không khỏi lắc đầu: “Sao ngươi không phế bỏ cái miệng của thằng nhãi ấy đi đã? Trước khi chết còn không quên chửi, đúng là lắm mồm.”

“Thật ra trong một số thời khắc, bị chửi cũng là chuyện tốt.” Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói.

“Chuyện tốt? Thế là thế nào?”

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Có người mắng ngươi, có người hận ngươi, ngươi mới có động lực để sống càng tốt hơn. Nếu có một ngày thậm chí còn không có ai mắng ngươi hận ngươi, đó mới là tịch mịch.”

Lục Giang Hà cười lạnh hai tiếng: “Làm màu!”

“Ngươi nói cái gì?”

Lục Giang Hà lập tức đổi giọng: “Ta nói sao ngươi phải khổ cực như vậy làm gì, trực tiếp giết chết thằng nhãi ấy là được, có ai thấy đâu, sao phải giá họa cho yêu quỷ làm gì, tốn công tốn sức.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đây không phải là phí công phí sức, tuy bây giờ Hiên Viên Vô Song khiến Lăng Tiêu Tông rất thất vọng nhưng hắn vẫn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông.

Loại đại phái đỉnh cao như Lăng Tiêu Tông, bọn họ không thể không bỏ công sức lên người thừa kế nhà mình. Đã biết lần này Đại La Thần Cung mở ra có rất nhiều nguy hiểm, chắc chắn bọn họ cũng chuẩn bị trước.

Lo trước khỏi họa, dù sao ân tình của Lăng Tiêu Tông có tác dụng rất lớn với ta, ta không muốn mất đi như vậy.”

Thật ra lần này nếu không phải Hiên Viên Vô Song tự chui ra tìm đường chết, Sở Hưu không định giết hắn.

Trong Đại La Thiên, Sở Hưu không chỉ đắc tội với người khác, nếu có thế lực nào có thể lợi dụng, y cũng muốn lợi dụng.

Đông Vực là nơi y xuất hiện đầu tiên, trong Đông Vực thì danh tiếng của y lớn nhất, tam đại tông môn ở Đông Vực ngoài Hàn Giang Thành có thù oán với hắn ra, cả Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều có thể nghe theo hắn.

Cho nên thật ra Sở Hưu không muốn không chết không thôi với Lăng Tiêu Tông.

Nhưng khổ nỗi Hiên Viên Vô Song luôn gây sự với y. Tuy thực lực của Hiên Viên Vô Song không ra sao, nhưng phối hợp với thân phận người thừa kế Lăng Tiêu Tông của hắn, không thể không nói, hắn có thể gây ra phiền toái không nhỏ cho Sở Hưu.

Đợi sau khi đám yêu quỷ xé tan Hiên Viên Vô Song thành từng mảnh, đưa mắt nhìn sang bọn họ, Sở Hưu mới dẫn Lục Giang Hà rời khỏi.

Không phải y sợ đám yêu quỷ này mà đám yêu quỷ này là ‘hung thủ’, không thể chết trên tay y được.

Lúc này trong Lăng Tiêu Tông, Phương Ứng Long, Tần Bách Nguyên và Lệnh Hồ Tiên Sơn, tam đại Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đều có mặt.

Đại La Thần Cung mở cửa chỉ có một tháng, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng.

Dù sao Lăng Tiêu Tông bọn họ cũng ném mười mấy người vào, yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tổn thất một người thôi cũng khiến họ đau lòng.

Đương  nhiên nếu lý trí hơn một chút, chỉ cần Đại La Thần Cung mở cửa, không thể không chết người, điểm khác biệt chỉ là có thể thu hoạch sẽ lớn hơn tổn thất mà thôi.

Lúc này Phương Ứng Long đột nhiên nói: “Vì sao ta luôn có cảm giác tâm thần không yên?”

Phương Ứng Long là cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên. Cùng là Võ Tiên nhưng hắn cách ‘trời’ gần hơn hai người còn lại, cảm giác của hắn cũng nhạy bén hơn.

Tần Bách Nguyên cau mày nói: “Chẳng lẽ là Vô Song gặp chuyện gì?”