Tuy thời gian gần đây biểu hiện của Hiên Viên Vô Song khiến bọn họ rất thất vọng, nhưng dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là người được bọn họ bồi dưỡng.
Từ nhỏ đến giờ, bọn họ luôn nhìn Hiên Viên Vô Song lớn lên, trong lòng cũng coi Hiên Viên Vô Song là người thừa kế, cảm tình đó đã vượt xa đệ tử bình thường.
Cho nên, dẫu trước đó Hiên Viên Vô Song khiến bọn họ cảm thấy thất vọng, bị phạt nặng, nhưng chỉ là giận hắn không trưởng thành mà thôi.
Nếu bọn họ thật sự có ý định từ bỏ Hiên Viên Vô Song, vậy chỉ cần đưa ra mệnh lệnh tước đoạt thân phận người thừa kế Lăng Tiêu Tông của Hiên Viên Vô Song là được.
Phương Ứng Long cau mày nói: “Lần này Đại La Thần Cung mở cửa sớm, tình hình khá kỳ quái, e là đám yêu quỷ kia lại không an phận, có lẽ mức độ nguy hiểm hơn hẳn mấy lần trước.”
Phương Ứng Long đang nói, hắn đột nhiên biến sắc, lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội.
Tấm ngọc bội kia cực kỳ quái dị, xung quanh màu đen, chính giữa lại là một viên tinh thạch màu đỏ như con mắt.
Lúc này tinh thạch còn tỏa ra ánh sáng đỏ, Phương Ứng Long trực tiếp bóp nát nó, một luồng sáng lóe lên. Xuất hiện trước mặt ba người là hình ảnh vô số yêu quỷ dữ tợn xé nát người Hiên Viên Vô Song.
Ba người ở đây đều im lặng không nói một lời, nửa ngày sau Tần Bách Nguyên mới nói với giọng khàn khàn: “Tông chủ, triệu tập đệ tử, chuẩn bị thay người thừa kế thôi.”
Người thừa kế mà bọn họ bồi dưỡng mấy chục năm là Hiên Viên Vô Song đã chết, bọn họ có đau buồn không? Đương nhiên là có.
Nhưng bọn họ chỉ có thể đau buồn, kể từ khi đi vào Trung Châu, bọn họ đã có chuẩn bị.
Một tông môn thiếu mất một cá nhân thì trời cũng chẳng sập được, cho dù là tông chủ như Phương Ứng Long cũng vậy, càng không nói tới Hiên Viên Vô Song chỉ là một người thừa kế.
Hắn chết, Lăng Tiêu Tông vẫn phải truyền thừa.
Còn lúc này trong Uổng Tử Thành, Sở Hưu cũng tiếp tục săn giết yêu quỷ.
Trước đó Sở Hưu săn yêu quỷ là vì hồn tinh, còn bây giờ y săn yêu quỷ chủ yếu là để săn loại quỷ tướng cầm đầu, có ý thức tự chủ, có thể ngưng tụ các loại lực lượng thuộc tính khác nhau.
Sau khi giết chết loại quỷ tướng đặc thù này, hồn tinh có thể cung cấp lực lượng cực kỳ tinh thuần. Cho dù Sở Hưu không cần, đưa cho bọn Lã Phụng Tiên cũng có thể giúp bọn họ nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh, đạt tới bình cảnh.
Thậm chí như Mai Khinh Liên vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn đang ở sơ kỳ, chỉ cần chọn đúng thuộc tính luyện hóa vài lần là đạt tới đỉnh phong.
Nhưng chuyện khiến Sở Hưu lấy làm lạ là là Uổng Tử Thành này có vẻ không đúng.
Nơi này trông như đại bản doanh của yêu quỷ, trong phòng ốc nuôi dưỡng hồn tinh, là yêu quỷ chưa thành hình.
Hơn nữa đám quỷ tướng và các yêu quỷ khác phụ trách tuần tra trong thành, theo lý mà nói bên trên bọn chúng còn có yêu quỷ cấp cao hơn mới đúng, nhưng Sở Hưu lại không nhìn thấy.
Hơn nữa tuy hiện giờ Sở Hưu coi như không phân biệt được phương hướng, nhưng y vẫn luôn đi theo một hướng. Nếu dựa theo khoảng cách, hiện tại y đã tới phía trước Đại La Thần Cung, nhưng thực tế y vẫn đi lung tung trong Uổng Tử Thành. Tòa thành lớn đầy yêu quỷ này dường như không có điểm cuối.
Không biết có phải vì Sở Hưu nói nhỏ không, bên phía y vừa xuất hiện suy nghĩ này, trong Uổng Tử Thành bỗng vang lên tiếng hét dài sắc bén. Một thân hình màu trắng khổng lồ lơ lửng giữa không trung, như một đóa mây đen nhưng nhìn kỹ lại là vô số hồn phách chi chít rậm rạp tạo thành một quái vật!
Sau khi tới Uổng Tử Thành một thời gian dài, Sở Hưu thường thấy nhất là đám quỷ binh quỷ tướng kia.
Thứ này tuyệt đối không bình thường, thậm chí yêu quỷ ở bên ngoài cũng không dữ tợn khủng khiếp như vậy.
Những hồn phách hình người này hợp lại một chỗ, Sở Hưu và Lục Giang Hà chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy nguyên thần của mình đau nhói.
Mà chính vì bọn họ nhìn thứ này khiến nó như bị kích thích, trực tiếp lao về phía bọn họ.
“Đây là cái gì?” Lục Giang Hà không nhịn được kinh ngạc hỏi.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta cũng không biết đây là cái gì, nhưng ta biết nếu không tranh thủ thời gian chạy đi, bị thứ này đuổi kịp, rất có thể sẽ chết.
Ta có vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trên người, lực lượng nguyên thần cũng đủ mạnh, có lẽ sẽ không việc gì, nhưng ngươi thì chưa chắc.”
Lục Giang Hà lập tức co đầu rụt cổ bỏ trốn, thậm chí thi triển cả Huyết Độn.
Tuy Sở Hưu cũng đang trốn nhưng không e ngại đến vậy.
Tuy thứ này trông rất tà ác quỷ dị nhưng còn chưa khiến y cảm giác thấy uy hiếp sinh tử, cho nên thậm chí y còn thời gian rảnh rỗi quan sát thứ này.
Trông thì đối phương là quái vật được tạo thành từ vô số hồn phách, nhưng trên thực tế đối phương lại là một chỉnh thể, chỉ có điều, có vẻ như ai đó đã xé rách một khối lớn trên người con quái vật kia, rốt cuộc là ai có thực lực như vậy?
Pháp Tịnh hay Hứa Quy Sơn của Tam Thanh Điện?
Trong lòng Sở Hưu còn đang nghi hoặc, lúc này Lục Giang Hà lại đột nhiên hét lớn: “Mẹ nó! Phía trước là cái gì?”
Tuy lúc bình thường Lục Giang Hà có vẻ khá hèn nhát, nhưng dù sao hắn cũng là người từng tham gia Chính Ma Đại Chiến năm trăm năm trước, cũng trải qua vô số chém gì, hèn thì hèn, có rất ít thứ khiến hắn thất thố.
Nhưng bây giờ hắn lại sợ hãi thật, thậm chí giọng nói của hắn cũng đang run rẩy.
Sở Hưu nhìn theo ánh mắt Lục Giang Hà, chỉ thấy toàn bộ khu vực phía trước của Uổng Tử Thành đều bị một cơn bão cường đại bao phủ.
Trong cơn bão đó, có vô số yêu quỷ bị nhốt bên trong.
Trước đó Sở Hưu còn nghi hoặc, vì sao Uổng Tử Thành lớn như vậy mà chỉ có yêu quỷ tuần tra bình thường, mạnh nhất cũng chỉ là quỷ tướng. Bây giờ y đã hiểu, yêu quỷ cường đại thật sự đều ở nơi này!
Đám yêu quỷ này không phải loại đã thành hình thì không thể thay đổi trạng thái mà có đủ các loại.
Có một trông như ma thần, cao hơn trăm trượng, một số con khác đầu người thân thú, cực kỳ dữ tợn.
Còn có một số con hình thù kỳ quái, mọc ra ba mặt bốn tay, giống như thần phật. Cũng có con giống như quái vật đang đuổi sau lưng Sở Hưu, căn bản không cách nào miêu tả hình dạng.
Cơn bão kia như một vòng xoáy, bao phủ tất cả mọi thứ vào trong, không ngừng tiêu diệt, thi thoảng có một hai con yêu quỷ bị xé thành hai nửa nhưng lại chưa chết chạy ra ngoài, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.
Con yêu quỷ vẫn đuổi theo sau lưng Sở Hưu chứng kiến cơn bão này, chấn động lực lượng tràn ngập cảm xúc hoảng sợ, trực tiếp quay người định bỏ trốn.
Nhưng ngay lúc này cơn bão kia lại trở nên mạnh hơn, không ngờ lại kéo cả Sở Hưu và Lục Giang Hà vào trong, khiến bọn họ bất giác bị cuốn vào cơn bão này.
“Mẹ nó! Đây là cái quái gì vậy?”
Quanh người Lục Giang Hà hiện lên cương khí màu đỏ máu, lực lượng đã tăng tới cực hạn.
Sở Hưu thì khá hơn một chút, y cảm thụ lực lượng xung quanh, thở dài một tiếng nói: “Là lực lượng quy tắc, là lực lượng quy tắc đang khôi phục mảnh đất vặn vẹo này!”