Trên giang hồ, những người đứng trên đỉnh cao sẽ được tôn là cường giả, nhưng còn có một loại người, cho dù hắn không đứng trên đỉnh cao đó mười năm, thậm chí trăm năm ngàn năm nhưng giang hồ vẫn lưu truyền câu chuyện của hắn. Loại người này được gọi là truyền thuyết giang hồ.
Độc Cô Duy Ngã là truyền thuyết giang hồ, Ninh Huyền Cơ cũng vậy.
Bây giờ vị đang đứng trước mặt Sở Hưu chính là một truyền thuyết sống của giang hồ.
Chí tôn Đạo môn, được tốn là ‘Tiên Nhân’.
Trong thời kỳ Độc Cô Duy Ngã hùng bá giang hồ, Ninh Huyền Cơ là người duy nhất có thực lực chống nổi Độc Cô Duy Ngã.
Thậm chí Sở Hưu cũng không thể hiểu nổi, với hoàn cảnh của hạ giới lúc đó, tạo ra một Độc Cô Duy Ngã đã rất kỳ quái rồi, sao lại có thể tạo thêm một Ninh Huyền Cơ?
Sở Hưu không hề nghi ngờ vị lão đạo sĩ trước mặt là giả, vì Lục Giang Hà sẽ không nhận lầm.
Hắn từng bị Ninh Huyền Cơ bắt sống, đương nhiên theo lời hắn là đại chiến với Ninh Huyền Cơ một trận rồi thua trong tay đối phương.
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, Lục Giang Hà có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Ninh Huyền Cơ, chắc chắn hắn sẽ không nhận lầm.
Nhưng chuyện này phát sinh quá đột ngột, khoảnh khắc này đầu óc của Sở Hưu cũng trống rỗng, không ngờ lại đứng sững ở đó nhìn Ninh Huyền Cơ.
Còn lúc này Ninh Huyền Cơ cũng đang quan sát Sở Hưu và Lục Giang Hà.
Hình như hắn nhớ ra chuyện gì thú vị, nhìn Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Đạo gia nhớ ra rồi, ngươi chẳng phải tên tiểu thủy tặc thuộc hạ của Độc Cô Duy Ngã à? Nghe nói ngươi nói năng xấc láo nên bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn, bây giờ được thả rồi à?
Đáng tiếc, Độc Cô Duy Ngã không biết dùng người, bản lĩnh trộm chó của ngươi không tệ, con nào con nấy đều rất mập mạp.”
Sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đỏ bừng, nhưng cuối cùng đành ‘uất ức’ nói: “Ta không làm thủy tặc từ lâu rồi, là đệ ngũ Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo!”
Ninh Huyền Cơ khinh thường xua tay: “Ma Tôn quái gì, chỉ là thứ đồ hàng mà Độc Cô Duy Ngã đưa ra để dỗ trẻ con thôi, các ngươi còn tôn nó lên đầu, đúng là đầu óc có bệnh.”
Nói đoạn, Ninh Huyền Cơ đột nhiên quay sang Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc: “Sao đạo gia thấy ngươi quen mắt như vậy nhỉ?”
Lúc này đỉnh đầu Sở Hưu cũng thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, thậm chí chẳng để tâm chuyện Ninh Huyền Cơ tự xưng đạo gia mà nói năng lông bông, mất cả hình tượng tiên nhân của mình.
Lục Giang Hà từng nói, tướng mạo hiện giờ của y giống hệt phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã.
Trước đó Sở Hưu từng hỏi Thiên Hồn, sau khi Độc Cô Duy Ngã nghiên cứu Phân Hồn chi thuật, ngoại trừ lúc trước thi triển trước mặt mọi người của Cực Lạc Ma Cung, thật ra sau này rất ít khi sử dụng.
Không phải vì nó không hữu dụng mà vì không cần phải dùng đến.
Thật ra khi đó Côn Luân Ma Giáo đã hùng bá toàn bộ giang hồ, thậm chí Độc Cô Duy Ngã không ra tay thì Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng hắn cũng có thể bình ổn mọi chuyện, cần gì phải lãng phí sử dụng Phân Hồn chi thuật?
Cho nên khi đó trên giang hồ, số người chứng kiến tướng mạo phân thân của Độc Cô Duy Ngã chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Ninh Huyền Cơ là đối thủ cũ của Độc Cô Duy Ngã, bọn họ đánh từ hạ giới lên Đại La Thiên, khó tránh khỏi từng thấy thuật Phân Hồn.
Không đợi Sở Hưu lo lắng xong, Ninh Huyền Cơ đột nhiên vỗ đầu cái bốp nói: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ngươi là Độc Cô Duy Ngã!”
Không đợi Sở Hưu lên tiếng, Ninh Huyền Cơ đột nhiên vươn tay.
Đó là một loại lực lượng không cách nào kháng cự, vì khoảnh khắc đó Sở Hưu cảm thấy mọi lực lượng quy tắc xung quanh mình đều có biến hóa.
Cứ như chỉ chớp mắt thôi thế giới xung quanh Sở Hưu đã bắt đầu thu nhỏ, co lại tới chỉ cách y có một thước, bị hắn tùy tiện nắm lấy.
Xưa nay Sở Hưu chưa từng thấy loại lực lượng này. Lực lượng quy tắc cường đại tới tay hắn lại như cương khí của bản thân, tùy ý vô viên vê nắn.
Thậm chí có thể nói vừa rồi Ninh Huyền Cơ ngoắc nhẹ một cái như vậy cũng là một thức thần thông!
Trước mặt cường giả truyền thuyết này, Sở Hưu đã từ bỏ phản kháng.
Cái gọi là phản kháng chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết lượng sức mình.
Nhưng Ninh Huyền Cơ quan sát Sở Hưu cẩn thận, bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, ngươi tuyệt đối không phải Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng tướng mạo của ngươi giống hệt một phân thân của Độc Cô Duy Ngã, rốt cuộc ngươi là ai?”
Sở Hưu thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra ta là truyền nhân của Độc Cô Duy Ngã, do tu luyện công pháp của hắn nên mới biến thành như thế này.”
Ninh Huyền Cơ đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng đạo gia ta ở đây mấy năm năm nên biến thành hồ đồ rồi à? Ngươi đang nói dối!
Ngươi có biết, dưới thuật Sưu Hồn, tất cả ký ức của hắn sẽ hiện lên trước mắt ta như một bức tranh không. Cho dù lúc năm tuổi ngươi nhìn lén Lý quả phụ nhà bên tắm rửa cũng không gạt được ta!”
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Ninh Huyền Cơ lại đột nhiên biến chuyển, cười hì hì nói: “Đương nhiên loại bí thuật tà đạo như Sưu Hồn tổn thương thiên lý, dù sao đạo gia ta cũng là chưởng giáo Chân Vũ Giáo, là lãnh tụ đạo môn mà mọi người kính ngưỡng, là lão thần tiên được ba nước đồng thời phong làm quốc sư. Làm sao ta lại dùng thuật Sưu Hồn được?”
Nhưng không đợi Sở Hưu thả lỏng, Ninh Huyền Cơ lại vuốt chòm râu lộn xộn nói: “Có điều, tuy ta không biết cái này nhưng nguyên lý của nó có vẻ cực kỳ đơn giản. Chẳng qua là dùng lực lượng nguyên thần cường đại xâm nhập vào não bộ của đối phương, phong tỏa nguyên thần của đối phương, sau đó tìm ra chân linh, thăm dò cẩn thận, moi hết ký ức trong đó ra thôi. Nghĩ một chút là hiểu, thế này thì là bí thuật gì?”
Lúc này Sở Hưu chỉ muốn chửi đổng lên.
Cái gì mà Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ, rõ ràng là một kẻ tâm thần!
Mình nhìn lén Lý quả phụ tắm rửa lúc nào? Cả kiếp trước lẫn kiếp này, hàng xóm nhà y làm gì có quả phụ nào?
Muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, trái một lời phải một lời như vậy, đối với Sở Hưu xung kích tâm cảnh còn mạnh hơn cả yêu quỷ.
Tới cuối cùng, Ninh Huyền Cơ vẫn không dùng Sưu Hồn Thuật thăm dò nguyên thần của Sở Hưu, chỉ tùy tiện ném y về rồi lạnh nhạt nói: “Được rồi, phí đầu óc, không nghiên cứu nữa. Tuy trông giống nhau nhưng ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã.
Bây giờ tên Độc Cô Duy Ngã kia sống hay chết thì liên quan quái gì tới đạo gia ta? Đạo gia ta vẫn còn phiền toái chưa giải quyết đây.
Sở Hưu không bị lực lượng quy tắc trói buộc nữa, đưa mắt nhìn Lục Giang Hà với vẻ nghi hoặc, vị này có thật là Ninh Huyền Cơ không?
Tuy y đã sớm biết Ninh Huyền Cơ chân chính có lẽ hơi khác so với Tiên Nhân trong truyền thuyết mà giang hồ đồn đại.
Nhưng vị trước mắt có nhìn thế nào cũng giống Ninh Huyền Cơ bị bệnh tâm thần, tinh thần thất thường.
Trước mặt Ninh Huyền Cơ, Lục Giang Hà thậm chí không dám truyền âm, chỉ đưa mắt với vẻ bất đắc dĩ.