Côn Luân Ma Chủ

Chương 1745. Sao lại là hắn!?




“Cái gì?” Lục Giang Hà nghe mà không hiểu gì cả.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Võ Tiên cho nên không cảm nhận được lực lượng quy tắc.

Thật ra quy tắc của khu vực Trung Châu là vặn vẹo, cho nên mới sinh ra thứ như yêu quỷ.

Nhưng lực lượng của cơn bão này lại là ổn định lại trật tự, khôi phục lực lượng vặn vẹo này.

Ngươi nhìn đám yêu quỷ kia đi, e là bọn chúng đã vượt qua phạm vi yêu quỷ cấp cao rồi, đủ để đối đầu với Võ Tiên.

Nhưng trong hoàn cảnh này, thân thể bọn chúng dần dần tán loạn, biến thành yêu quỷ bình thường.

Nếu ta không đoán sai, đến cuối cùng, e là bọn chúng sẽ biến thành hồn tinh, cuối cùng hồn phi phách tán triệt để.”

“Tạm thời không cần quan tâm tới đám yêu quỷ ấy nữa, nên nghĩ tới chính mình đi.”

Lục Giang Hà vẻ mặt xúi quẩy: “Lực lượng của cơn bão này cường đại như vậy, bị nhốt ở đây thì sớm muộn gì cũng bị nó xé tan.”

Sở Hưu cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi vào trung tâm xem xem.”

“Ngươi điên rồi à? Mới rìa ngoài đã có lực lượng cường đại như vậy, đi vào trung tâm của cơn bão này chẳng phải sẽ bị xé nát à?”

“Chính giữa cơn bão mới là nơi yên bình nhất, huống chi ở lại chỗ này cũng là chờ chết, chẳng bằng đi vào giữa xem xem rốt cuộc thứ gì tạo thành cơn bão này.”

Tuy lực lượng của cơn bão này rất cường đại, nhưng loại lực lượng quy tắc khôi phục này chủ yếu nhắm vào yêu quỷ chứ không phải người, cho nên theo tính toán của Sở Hưu, chính giữa là nơi an toàn nhất, vì lực lượng ở nơi đó rất gần với bên ngài chứ không phải Trung Châu vặn vẹo.

Lục Giang Hà trong lòng không chắc chắn nhưng vẫn theo Sở Hưu trực tiếp đi sâu vào trong cơn bão.

Càng đi vào cơn trong, lực lôi kéo của cơn bão càng lớn, thậm chí bọn họ phải sử dụng toàn lực để giữ thân hình của bản thân ổn định, để cơn bão kia chủ động kéo bọn họ vào trong.

Còn dọc con đường này, cảnh sắc cũng khiến Sở Hưu và Lục Giang Hà trợn mắt há hốc mồm.

Ở sâu nhất trong cơn bão, mọi lực lượng đều bị chia cắt.

Thiên địa phong lôi, thủy hỏa sơn trạch.

Những lực lượng quy tắc này đã cụ thể hóa trước mặt Sở Hưu và Lục Giang Hà, như từng sợi tơ đủ mọi màu sắc nhưng lại xen kẽ trong hư không, dệt ra toàn bộ thế giới.

Sở Hưu và Lục Giang Hà quan sát như si như say, đặc biệt là Sở Hưu.

Lục Giang Hà thì cảnh giới chưa tới, hắn nhìn những thứ này còn thấy mê man, hiểu được không nhiều.

Còn Sở Hưu đã tiếp xúc với lực lượng quy tắc không phải chỉ một hai ngày. Thần thông chính là một cách cụ thể hóa của lực lượng quy tắc, còn những sợi tơ này chính là bản thân lực lượng quy tắc!

Loại lực lượng này trực tiếp cụ thể hóa xuất hiện trước mặt Sở Hưu, khiến Sở Hưu có cảm giác như si như say.

Lần này cho dù Sở Hưu không thể đi vào Đại La Thần Cung tu hành, chỉ dựa vào cơ may mà y nhận được hiện tại, y cũng chắc chắn trăm phần trăm bước vào cảnh giới Võ Tiên!

Lục Giang Hà ở bên cạnh lại lẩm bẩm: “Lời to rồi! Lời to rồi!”

Trước đó hắn còn oán trách vì theo Sở Hưu đi vào Uổng Tử Thành, nhưng bây giờ không còn cảm thấy như vậy nữa.

Tuy hắn lĩnh ngộ không nhiều bằng Sở Hưu, nhưng dù chỉ một chút thôi cũng khiến hắn chạm tới biên giới của lực lượng quy tắc, bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Sau khi bọn họ đi qua khu vực quy tắc kỳ dị này, Sở Hưu lại đột nhiên sững người, nhìn phía trước không thể tin nổi, kinh ngạc nói: “Ngụy lão!?”

Xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một khu vực bị cắt đứt, một nửa quy tắc đã khôi phục bình thường, lực lượng quy tắc hệt như bên ngoài, là một đống đất cát màu vàng.

Nửa còn lại tràn ngập quy tắc vỡ vụn, cảnh tượng như bọn họ vừa thấy.

Lúc này ở chính giữa hai vị trí kia lại là một ông lão mặc áo bào màu đen, chính là Ngụy Thư Nhai mà Sở Hưu vẫn luôn tìm kiếm mà không có tin tức gì!

Lúc này Ngụy Thư Nhai ngồi xếp bằng tại đó, xung quanh lão là vô số hồn tinh, nhưng trong mỗi hồn tinh đều có một thân hình yêu quỷ, đang không ngừng vây quanh Ngụy Thư Nhai, ý đồ thẩm thấu vào đáy lòng lão.

Còn lúc này, Ngụy Thư Nhai cũng cau mày, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, hiển nhiên đang bị đám yêu quỷ kia tập kích trong ảo cảnh.

Lục Giang Hà cũng nhìn Ngụy Thư Nhai, trợn mắt há hốc mồm: “Đây là thật hay giả?”

Không phải Lục Giang Hà đa nghi mà Ngụy Thư Nhai xuất hiện ở đây thật quá quỷ dị.

Với thực lực của Ngụy Thư Nhai, đi vào khu vực trong của Trung Châu không thành vấn đề, nhưng từ lúc ở bên ngoài bọn họ đã không tìm được Ngụy Thư Nhai, khu vực trong của Trung Châu càng không thấy bóng dáng. Kết quả không ai ngờ Ngụy Thư Nhai lại xuất hiện ở đây, chuyện này khiến bọn họ không cách nào hiểu được.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Là thật, ta đã dùng lực lượng nguyên thần cảm giác, chấn động tỏa ra chắc chắn là của Ngụy lão.”

Nói đoạn, Sở Hưu định ra tay, đánh nát chỗ hồn tinh kia, cứu Ngụy Thư Nhai ra.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Sở Hưu sẽ không xúc động như vậy, chắc chắn y sẽ kiểm nghiệm thân phận của đối phương trước, sau khi chắc chắn trăm phần trăm mới ra tay.

Nhưng đổi lại là Ngụy Thư Nhai, lại khác.

Ngụy Thư Nhai không phải sư phụ của Sở Hưu, nhưng đối với Sở Hưu, Ngụy lão là người duy nhất đối xử tốt với y mà không mang bất cứ tư tâm nào. Không phải sư phụ nhưng vừa như thầy vừa như cha.

Ngày trước khi còn ở hạ giới, bất luận Sở Hưu gây ra đại họa lớn cỡ nào, trêu chọc bao nhiêu kẻ địch, Ngụy lão luôn là người đầu tiên đứng sau lưng y, giúp đỡ y.

Cho nên lúc này thấy Ngụy Thư Nhai bị đông đảo yêu quỷ vây công, cho dù Sở Hưu không dám chắc trăm phần trăm đối phương có thật là Ngụy lão hay không, y vẫn quyết định xuất thủ.

Nhưng ngay lúc này một giọng nói già nua lại vang lên.

“Này, thằng nhóc kia. Ta khuyên ngươi đừng động thủ thì hơn, lúc này hắn đang sa vào ảo cảnh của mười mấy con yêu quỷ nguyên thuỷ, nguyên thần của hắn và ảo ảnh của yêu quỷ đã dung hợp với nhau.

Bây giờ ngươi tùy tiện xuất thủ, phá hủy chỗ hồn tinh này, giết chết yêu quỷ thì ảo cảnh sẽ vỡ vụn, nguyên thần của hắn cũng tiêu tán.

Ngược lại, nếu hắn chống đỡ được tương đương với nhận được lực lượng thuần khiết của mười mấy yêu hồn, tâm cảnh nâng cao một bước, cũng coi là một cơ duyên.”

Nghe thấy âm thanh này, Lục Giang Hà chợt run rẩy, như đang nghĩ tới điều gì.

Hắn lẩm bẩm: “Là hắn? Không thể nào, sao lại là hắn?”

Sở Hưu vô thức ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trước mặt y đã có một lão đạo sĩ, mặc đạo bào cẩm tú hoa văn đám mây nhưng dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, đạo quan cũng đội lệch.

Tượng mạo hắn đúng là tiên phong đạo cốt, nhưng vẻ mặt và khí chất đều rất kỳ quái, Sở Hưu không cách nào mô tả. Nếu nhất định phải tả lại, đó là dáng vẻ đầu đường xó chợ, phong trần thế tục, ngược lại rất gần gũi, nhưng phối hợp với diện mạo tiên phong đạo cốt lại trở nên mất tự nhiên.

Sở Hưu cảm thấy đối phương trông rất quen, quen tới mức hình dáng của đối phương như khắc sâu vào trong đáy lòng y, nhưng trong thời gian ngắn y không thể nhớ nổi.

Lúc này Lục Giang Hà lại run rẩy nói: “Ninh... Ninh Huyền Cơ!”