Côn Luân Ma Chủ

Chương 1760. Truyền thừa Kiếm Hồn




Đúng lúc này, trong đầu Huyết Vô Lệ bỗng đau xót, một âm thanh xuất hiện trong đầu hắn. Chuyện này khiến Huyết Vô Lệ cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau đó hắn mới phản ứng lại, là giọng của Sở Hưu.

Lúc này hắn mới nhớ ra, tuy lần trước Sở Hưu phá hủy cấm chế của Thiên Môn trong đầu hắn, nhưng Sở Hưu lại lưu lại một thứ trong đầu hắn, bây giờ thứ này đang quấy phá.

Không đợi Huyết Vô Lệ nói gì, âm thanh của Sở Hưu đã vang lên bên lỗ tai hắn.

“Thời gian gấp rút, không cần nói nhảm, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, bây giờ tình hình Quân Vô Thần ra sao rồi?”

Tuy trong đầu Huyết Vô Lệ có một phần lực lượng của tâm ma, nhưng muốn chuyển âm thanh tới đầu Huyết Vô Lệ cần hao phí tinh thần lực nhiều tới kinh người, cho nên Sở Hưu đành phải tiết kiệm thời gian.

Huyết Vô Lệ sửng sốt, lúc này mới lên tiếng đáp: “Môn chủ... Quân Vô Thần bị trận pháp bạo động phản ngược lại gây thương tích, hơn nữa thương tích rất nghiêm trọng. Chấn động lúc đó thậm chí khiến toàn bộ dãy núi Côn Luân rung chuyển.

Bây giờ môn chủ đang bế quan dưỡng thương, chưa biết bây giờ mới xuất quan.”

Nghe Huyết Vô Lệ nói xong, Sở Hưu cắt đứt liên hệ. Nhưng bên phía Huyết Vô Lệ, ánh mắt hắn lại lộ vẻ suy tư.

Tuy trận pháp bạo động có một quy luật đại khái, nhưng quy luật này chỉ là đại khái, thậm chí không thể xác định chính xác theo đơn vị năm, chênh lệch mười năm hai mươi năm cũng có thể.

Cho nên, vì sao Sở Hưu biết Quân Vô Thần xảy ra chuyện?

Cho dù y đang ở Đông Côn Luân, cảm nhận được chấn động, nhưng làm sao hắn xác định được người gặp chuyện chính là Quân Vô Thần?

Chuyện này khiến Huyết Vô Lệ có một suy đoán to gan, nhưng hắn đoán được một nửa rồi không dám nghĩ nhiều.

Lúc này trong Đại La Thiên, biết tình hình của Quân Vô Thần, Sở Hưu cũng chuẩn bị sẵn sàng để tấn công Thiên Môn!

Lúc này Quân Vô Thần đang bị thương, đây là cơ hội tốt nhất cho Sở Hưu. Nếu lần này không thể hủy diệt Thiên Môn, e là lần tiếp theo phải đợi tới khi y bước vào cảnh giới Võ Tiên thất trọng thiên.

Nhưng nếu ra tay vào lúc này, Sở Hưu cần tính toán một phen, dù sao nếu theo như lời Huyết Vô Lệ, trong Thiên Môn không phải chỉ mình thần tướng Thiên Môn có uy hiếp, còn có mấy ngàn võ giả giấu trong bí cảnh, được Thiên Môn bồi dưỡng theo cách giết chóc như dưỡng cổ.

Lúc này ở hạ giới, trong Phong Vân Kiếm Trủng.

Làn sương mù màu đen âm trầm bao phủ toàn bộ Kiếm Trủng, trường kiếm gãy nát ngổn ngang khắp nơi, tuy cảnh tượng kiếm khí tung hoành, nhưng lúc này lại có vẻ âm trầm đổ nát.

Chung Ly Mục an vị bên cạnh Kiếm Trủng, sắc mặt xám tro, hiển hiên không sống được bao lâu.

Hắn là người thời đại trước, là đệ tử của Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ, tuy không chính thức tham gia Chính Ma Đại Chiến năm trăm năm, nhưng tận mắt chứng kiến thế hệ đó vẫn lạc.

Dựa vào bí pháp sống tạm bợ nhiều năm như vậy, nhưng dưới một quyền của Trần Thanh Đế, lại phá tan kiếm tâm được nuôi dưỡng suốt mấy trăm năm của hắn.

Tất cả đều là hư ảo, mọi thứ đều là trò cười!

Sống tạm bợ mấy trăm năm thì đã sao? Thế giới này không phải ai sống lâu hơn thì người đó mạnh hơn!

Lúc này, một võ giả trẻ tuổi mặc áo trắng đi chân trần tới sau lưng Chung Ly Mục, nói nhỏ: “Lão tổ, ngài tìm ta?”

Thanh niên này chính là Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng, tướng mạo của hắn vẫn hệt như hơn mười năm trước, nhưng khí chất đã càng trầm ổn, hơn nữa bản thân cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bắt đầu chính thức tiếp nhận Phong Vân Kiếm Trủng, trở thành người chấp chưởng của nơi này.

Phong Vân Kiếm Trủng này, nói là một tông môn, chẳng bằng nói là một liên minh lỏng lẻo, cho nên không có môn chủ tông chủ gì đó. Nhưng mỗi thời đại đều phải chọn ra một người chấp chưởng, phụ trách tiếp xúc với bên ngoài.

Sau Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến, Yến Chi thường xuyên xuất hiện trên giang hồ, hơn nữa cả năng lực và thực lực của hắn đều thích hợp, cho nên hai năm trước cũng thuận lợp chấp chưởng Phong Vân Kiếm Trủng.

Chung Ly Mục điềm nhiên nói: “Ta sắp chết rồi.”

Yến Chi hơi biến sắc, vội vàng nói: “Lão tổ!...”

Chung Ly Mục xua tay, ngắt lời Yến Chi.

“Trước đó ta có thể sống tạm bợ cho dù tuổi thọ hao hết, là vì ta luyện hóa kiếm linh của Trường Sinh Kiếm vào người, thay thế cho sinh cơ ở đan điền.

Nhưng quyền của Trần Thanh Đế đã phá tan nó, cho nên ta không còn nhiều thời gian sống. Quãng đường cuối cùng này, ta muốn đưa ngươi một thứ.”

Chung Ly Mục nói, tay niết ấn quyết, toàn bộ Kiếm Trủng có vô số trường kiếm rung động, phát ra từng tiếng kiếm ngâm.

Sương đen lượn lờ khắp nơi, cuối cùng hóa thành một con hắc long, phát ra tiếng kiếm rít vang vọng khắp Phong Vân Kiếm Trủng.

“Đây là cái gì?”

Yến Chi sắc mặt kinh hãi, hắn có thể cảm nhận được lực lượng mà hắc long tỏa ra, đúng là kinh khủng.

Chung Ly Mục nói: “Đây là kiếm hồn, kiếm hồn do toàn bộ Kiếm Trủng tạo ra!”

Nói đến đây, ngữ khí của Chung Ly Mục chậm lại, mắt nhìn phía trước, chậm rãi nói: “Toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng chỉ có ta biết sự tồn tại của nó, thật ra ta có tư tâm.

Trong Kiếm Trủng mai táng vô số thanh kiếm, vô số kiếm linh tiêu tán, khi tích lũy tới mức độ nhất định sẽ hình thành kiếm hồn.

Nhưng thời gian này có lẽ phải tốn vài trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm. Cho nên trong Phong Vân Kiếm Trủng, rất ít ghi chép liên quan tới Kiếm Hồn, cho dù có xuất hiện, các tiền bối của Phong Vân Kiếm Trủng cũng không lợi dụng chúng.

Chỉ có sư phụ ta, Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ, trong đời đã sáng tạo tám ngàn kiếm nghĩ, nghiên cứu về kiếm đạo tới mức ngay cả Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành cũng không sánh nổi gia sư.

Hắn phát hiện phương thức luyện hóa kiếm hồn, phương thức vận dụng kiếm hồn.”

Nói đến đây, Chung Ly Mục đột nhiên quay đầu lại nhìn Yến Chi, lạnh nhạt nói: “Nhưng chúng đã bị ta hủy đi, sau khi sư phụ qua đời, toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng, ngoài ta ra, không ai biết điều này.”

Yến Chi sửng sốt, định nói gì đó nhưng cuối cùng cố nhịn.

Chung Ly Mục cười tự giễu: “Ngươi đoán ra rồi đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản, vì ta có tư tâm, ta muốn độc chiếm kiếm hồn, đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, đạt tới cảnh giới mà sư phụ ta còn chưa từng đạt tới.

Cho nên trong tình huống tuổi thọ cạn kiệt, ta không mang kiếm vào tọa hóa trong kiếm trủng mà chọn cách luyện hóa Trường Sinh Kiếm đã theo ta mấy trăm năm, dựa vào lực lượng của kiếm linh, sống tạm bợ đến hôm nay.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, ta chờ nhiều năm như vậy, kiếm hồn vẫn không ngưng tụ thành hình. Mãi tới sau khi ta bị Trần Thanh Đế phá vỡ đan điền, kiếm hồn mới xuất hiện.

Có lẽ, đây chính là thiên ý.

Tế kiếm để sống tạm bợ, trong lòng ta đã không có nhuệ khí thẳng tiến không lùi của kiếm khách, chỉ có lòng tham đối với sự sống và lực lượng.

Ta như vậy, làm sao xứng với kiếm hồn trong Kiếm Trủng tập trung vô số kiếm đạo tông sư, vô số danh kiếm trong thiên hạ?”

Yến Chi vừa định nói gì, Chung Ly Mục lại lắc đầu nói: “Thời gian của ta không còn nhiều, bây giờ ngươi chỉ cần nghe là được.

Lát nữa ta sẽ giúp ngươi luyện hóa kiếm hồn, có thể ngươi sẽ đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia. Tương lai của Phong Vân Kiếm Trủng giao cả cho ngươi.

Ta không biết đúng hay sai, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.

Ta chỉ có một yêu cầu, đó là chôn ta bên cạnh sư phụ.”